Sau bữa cơm tối, Cố Nghiên vừa chuẩn bị đi tắm rửa thì thấy thím Tiền đã lại tìm đến nhà, bà nói: “A Nghiên à, thím tìm cho cháu một bộ quần áo đây, cháu xem mặc có vừa người không, đi lĩnh thưởng thì phải nên ăn mặc sao cho đẹp một chút."
Cố Nghiên vừa nhìn, là một chiếc áo choàng ngắn vật đối xứng, chất vải hay màu sắc đều vô cùng trang nhã, nhưng bộ này ít nhất cũng phải tám phần là còn mới.
Thẳng thắn mà nói, bộ y phục này còn đẹp hơn bộ mà cô mặc vào ngày cưới.
“Như này thì ngại quá...” Cố Nghiên vội vàng muốn từ chối.
“Cho cháu thì cứ cầm lấy đi, thím cũng không phải là không cho cháu trả lại, hơn nữa lần này cháu đại diện cho công xã của chúng ta mà thím cũng là một thành viên của công xã, đương nhiên phải dốc một phần sức lực chứ.” Thím Tiền hơi chút giận dỗi nói.
DTV
Thím Tiền cũng đã nói đến nước này rồi, Cố Nghiên đành bất đắc dĩ cười, cảm tạ khôn xiết mà nhận lấy.
Sau khi tiễn thím Tiền ra về, Cố Nghiên mới bắt đầu đi tắm.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng hồi lâu, Cố Nghiên vừa nằm xuống giường sưởi liền rất nhanh đã say ngủ, nhưng Trình Kính Tùng ngược lại có chút khó mà ngủ được.
Anh mượn ánh trăng nhìn ngắm đôi gò má trắng nõn như ngọc, trắng đến gần như trong suốt mà lại hơi hơi ửng đỏ tựa như trái táo vừa chín mọng của Cô.
Nghiên Nghiên em ấy thật sự là quá ưu tú.
Cuộc sống này đã khiến Trình Kính Tùng một lần nữa nếm trải được cảm giác tự ti.
Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ đại đội trưởng đã chạy tới gõ cửa.
Vì vậy Cố Nghiên cùng với ông, thêm cả thư ký của công xã ba người lên đường đi huyện thành.
Trình Kính Tùng vốn dĩ còn không yên tâm, muốn đi cùng, nhưng nhìn cục diện này thì có vẻ không cần đến anh đi bên cạnh gây thêm phiền phức nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-129.html.]
Anh vẫn là nên đi làm thôi, tranh thủ kiếm thêm nhiều điểm hơn, chờ đến cuối năm thì cứ thêm một phần điểm lại được thêm một phần lương thực!
Bên này, lắc lắc lư lư hồi lâu, Cố Nghiên cảm thấy như mình cũng sắp kiệt sức rã rời thì cuối cùng chiếc xe lừa mới tới được huyện thành.
Huyện thành của hiện tại đã không còn cái dáng vẻ “ngựa xe như nước” tấp nập như trong ký ức của Cố Nghiên nữa, lúc đó đâu đâu cũng là những gian nhà gạch thấp bé, chỉ có một số con đường chủ đạo mới được lát xi măng.
Bọn họ tới vừa kịp lúc bắt gặp cảnh công nhân đi làm, bất luận nam hay nữ ai ai cũng đều tinh thần phấn chấn hăng hái, mặc trên mình áo đồng phục nhà máy màu xanh xám, tóc tai chải chuốt gọn gàng ngăn nắp, đa số họ đều đạp chiếc xe đạp 28 thanh ngang kiểu cũ.
Ấy vậy mà lại có một chiếc xe con lái ngang qua khiến người người trong phố lớn ngõ nhỏ đều dồn dập đổ ra vây xem trầm trồ, dù cho đến đuôi xe cũng không còn thấy được nữa vẫn không ngớt ngóng nhìn theo.
Đây quả thật là cảnh tượng “kinh điển” nhất của thời đại này!
“Không hổ danh là chốn huyện thành, nhìn lại chúng ta xem, cả một công xã mà đến xe đạp còn không có được mấy chiếc.” Đại đội trưởng nhận ra được sự chênh lệch này liền không kìm được mà bĩu môi.
“Rồi dần dần sẽ tốt lên thôi, về sau loại xe con này nói không chừng là đâu đâu cũng có” Cố Nghiên vô thức tiếp lời ông.
“Cái đó sao có khả năng xảy ra được?” Đại đội trưởng khϊếp sợ đến líu cả lưỡi, chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, một cái công xã nho nhỏ có thể đỗ kín hàng loạt xe con sao?
Cố Nghiên biết người của thời đại này như bọn họ đương nhiên sẽ khó lòng tưởng tượng được cảnh tượng phồn vinh đó, thế nên cô cũng không nhiều lời.
Thời gian rồi sẽ khiến họ mở mang tầm mắt.
“Sao lại không có khả năng? Tôi tin nhất định rồi sẽ có ngày đó." So với ông, vị thư ký của công xã thì lại hoàn toàn tin tưởng vào lời Cố Nghiên nói.
Cố Nghiên thầm nghĩ, có lẽ đây chính là sự khác biệt tính cách giữa người với người.