Nhanh thôi... nhanh thôi hắn muốn Cố Nghiên phải quỳ gối trước mặt hắn!
Sau khi về đến nhà của chú Cố, tuy bọn hắn có những người hầu kẻ hạ thận trọng, nhưng Triệu Kiến Minh sau khi tắm rửa sạch sẽ xong lại không muốn ở cái nơi hoang vu hẻo lánh như này nữa.
Cư nhiên đến cái điện cũng chẳng có, chừ đừng nói gì đến TV.
“Tại sao xe của tôi không thể chạy được!” Nhưng ai mà biết được, mới vừa lên xe gắn máy, Triệu Kiến Minh cảm thấy có gì đó không ổn, xuống xe xem xét, bánh trước và bánh sau đều xẹp lép.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vợ chồng Cố lão nhị đang muốn tiễn bọn hắn rời đi, vội vàng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, hai người nhịn không được mà cau mày:” Tại sao lại xẹp lép như vậy, rõ ràng chiếc xe này vẫn luôn được đặt ở cửa có ai di chuyển nó đâu!"
Vốn dĩ đặt ở bên ngoài, là muốn khoe khoang, thật không nghĩ tới khoe khoang lại thành như vậy.
“Mẹ lại có nhìn chằm chằm vào nó đâu, làm sao mà biết có thể hay không?” Triệu Kiến Minh nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ở trong lòng lại bùng cháy lên.
Thím Cố đang bị con rể dạy dỗ, lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Cũng... cũng đúng"
“Chắc chắn là có người ghen tị khi anh Kiến Minh có một chiếc xe máy, cho nên mới cố tình trút giận lên nó!” Cố Nguyệt tức giận nói thêm.
Cố Nguyệt đoán không sai, nhưng đối phương không phải ghen tị vì hắn có một chiếc xe máy, mà chỉ là trả thù thôi.
“Là tên sát nhân nào dám làm ra việc này!” Thím Cố cảm thấy đau lòng muốn chết, vừa định xông ra ngoài:” Tôi phải đi ra ngoài để mắng to lên!"
“Các người không biết xấu hổ sao” Triệu Kiến Minh lập tức quát mắng.
Cả buổi chiều này hắn đều bị coi là trò cười, bây giờ còn muốn đưa hắn ra để người ta giễu cợt.
Cho dù lần này hắn là người bị hại, nhưng những người ở trong đại đội nhất định sẽ trách hắn khoe khoang, hắn để xe ở cửa, mới bị những người đó xịt lốp xe cho hả giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-123.html.]
“Con rể ngoan, con đừng tức giận đừng tức giận.
Đột nhiên thím Cố giống như một người cháu trai, xoay người lại, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.” Mẹ không chửi không chửi, bây giờ mẹ sẽ lập tức đi công xã, bí thư có xe đạp, nhất định sẽ có đồ bơm bánh xe.
Không phải bà ta không muốn mượn trong đại đội, nhưng mà mọi người đều quá nghèo, căn bản không ai có xe đạp.
Triệu Kiến Minh hừ lạnh một tiếng: “Bơm xe đạp căn bản là vô dụng, lỗ bơm khí không giống nhau, không thể thổi phồng lên được.
Thật là, cái bơm xe đạp cùi đó, cũng dám bơm chiếc xe uy phong lẫm liệt của hắn sao?
“Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ, công xã của chúng ta không ai có xe máy cả.” Cái này rất làm khó cho thím Cố.
Triệu Kiến Minh lại tức giận hơn nửa, quả nhiên là nơi hoang vu hẻo lánh, vì vậy lạnh lùng ra lệnh: “Đi tìm một chiếc xe đạp cho tôi, để tôi đạp về huyện thành, làm lặng lẽ đừng để cho ai biết chuyện này"
“Được, được, được, mẹ sẽ đi ngay, bây giờ liền đi". Thím Cố vội vã hấp tấp đi.
Nhưng tất cả mọi người đều không phải là người mù, với lại chiếc xe gắn máy này là của hiếm, tất cả mọi người đều thích đến xem nó, cho nên bây giờ đã có người phát hiện được chiếc xe này đã bị xẹp lốp.
“Ai da, khó trách được hắn không đi, thì ra là bị xẹp lốp!"
“Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ có ai cố ý làm sao?"
“Thật là, tại sao lại phải để nó ở ngoài cửa cơ chứ, lần này thì tốt rồi"
“Người ta còn không phải muốn khoe khoang sao?"
DTV
Mặc dù mọi người nên trách cái người đã làm xẹp lốp xe, nhưng bởi vì chú Cố đã tìm được một người con rể ở huyện thành như vậy, đặc biệt kiêu ngạo, đã sớm chọc tức bọn họ.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ gặp khó khăn, không nhịn được mà âm dương quái khí.
"!!!"