“Ừm!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình cho Cố Nghiên.
Tất nhiên, trước khi đi Mao Mao không bao giờ quên “hừ” đối với Triệu Kiến Minh.
Cậu bé cũng không quên, những lời mà cậu bé đã nói trước đây, nhìn thấy hắn sẽ nhổ nước bọt vào người hắn.
Mặc dù cậu bé không nhổ, nhưng Cố Nghiên vẫn híp mắt sờ đầu cậu bé cười nói:” Nước bọt có tác dụng làm ẩm cổ giọng, con nhổ ra cho gia súc làm cái gì?"
"!!!"
Cái miệng này thật ác độc!
“Chị dâu nói rất đúng! Gia súc cũng không xứng đáng với nước bọt của em!” Cậu bé cười tủm tỉm, học được bảy tám phần âm dương quái khí của Cố Nghiên.
Thật đúng là chị dâu như thế nào thì cháu trai sẽ như thế đấy.
Ngược lại Trình Kính Tùng cảm thấy học được cái này thì rất tốt, chẳng qua nhìn hai đứa trẻ đang chiếm giữ lấy đôi tay của Cố Nghiên, anh không nhịn được mà ghen tị.
Rốt cuộc là bọn họ có biết hay không, Cố Nghiên là vợ của anh!
Cả ngày của cô đều bị hai đứa trẻ này chiếm lấy, thậm chí khi đi ngủ cũng muốn ngủ cùng với nhau!
Trần Kính Tùng càng nghĩ càng khó chịu.
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, sự thân mật vữa nãy của Nghiên Nghiên, mềm mềm mại mại, gọi anh hai lần “anh Kính Tùng”, anh cảm thấy mình đã ổn trở lại.
Anh ổn rồi!
Ổn rồi!
Rồi!
Trong chuồng gà “Ai da, A Nghiên của bà nội đã trở về rồi.” Cụ bà đã sớm di dời chiếc ghế đẩu nhỏ, canh giữ ở trước cửa, nhìn đôi vợ chồng trẻ này rốt cuộc đã đến rồi, vội vàng đứng dậy chống gậy nghênh đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-115.html.]
“Bà nội!” Cố Nghiên lập tức gọi to, trong mắt phản chiếu lên gương mặt hiền từ của cụ bà, khóe mắt cô không nhịn được mà đỏ lên.
Rõ ràng chỉ mới không gặp nhau một tuần, nhưng cảm giác lại trôi qua như nửa thế kỷ.
“Bà nội, chúng cháu trở về thăm bà nè."
Khi cụ bà đang đánh giá Cố Nghiên từ trên xuống dưới có sụt cân hay không, giọng nói của Trình Kính Tùng cũng vang lên.
Người đàn ông trông có vẻ dè dặt và ngại ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đến thăm bà với tư cách là cháu rể.
“Ôi!” Bà ấy vội vàng trả lời lại, lại nhìn thấy trên tay anh có rất nhiều đồ vật: “Đến là được rồi còn mang nhiều đồ như vậy đến đây để làm gì?"
Trần Kính Tùng vội vàng cung kính nói: “Đây là điều cháu nên làm"
“À đúng rồi, hai đứa nhỏ này là...“ Rốt cuộc bà ấy cũng nhìn thấy, hai đứa nhóc gầy gò ở bên cạnh bọn họ.
Nhưng sau khi bà ấy nói xong, đại khái bà ấy cũng có thể đoán được bọn họ là ai.
“Chúng cháu xin chào bà nội, chúng cháu là em trai và em gái của anh Kính Tùng”. Hai đứa nhóc Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đã được dạy dỗ chào hỏi người lớn tuổi từ lâu, bây giờ vội vàng chào hỏi.
Hai anh em hướng ngoại hơn so với Trần Kính Tùng, đôi mắt đen nhánh nhìn cụ bà, sôi nổi giới thiệu bản thân.
“Bà nội, cháu tên là Mao Mao."
“Bà nội, cháu tên là Nhuyễn Nhuyễn". Giọng nói của bọn họ trong veo, lại còn rất ân cần, như thể cụ bà chính là bà nội ruột của bọn họ.
DTV
Hai đứa nhóc đều rất đáng thương, cả hai đều mồ côi cha mẹ khi mới được mấy tuổi, còn ông bà của bọn họ càng không thể biết được là ai, dù sao cha mẹ của bọn họ là năm đó là chạy trốn nạn đói đến đây.
Bây giờ lại nhìn thấy một cụ bà tốt bụng ở số tuổi này, hơn nữa còn là bà nội của chị dâu bọn họ, trong lòng bọn họ đương nhiên cảm thấy gần gũi với bà ấy hơn.
“Chào các cháu, chào các cháu.” Hiển nhiên cụ bà rất thích trẻ con, cười đến không ngậm miệng lại được, vội vàng từ trong túi lấy ra kẹo cho bọn họ ăn.
“Các cháu ngoan, lại đây ăn kẹo nào.
“Bà nội, chúng cháu không thể nhận." Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn nhau, rồi lại lắc đầu như cái trống lắc.