“Đội trưởng, ông nói một câu đi!” Thím Ngưu thấy đại đội trưởng chỉ hút tẩu thuốc, bộ dáng không muốn xen vào việc của người khác, không khỏi lại khóc lên.
“Bà còn muốn tôi nói cái gì, đều là các người đáng đời!” Đại đội trưởng phiền muốn chết, mắng: “Mau xin lỗi đi, quỳ xuống thì miễn, hiện tại không thịnh hành bộ dáng này. Vậy gọi là bà đi, xin lỗi bà Cố Nghiên"
“Bà cảm thấy thế nào?” Đại đội trưởng lạnh lùng liếc về phía bà ta.
DTV
Cái này so với cơ bắp của Trình Kính Tùng còn đáng sợ hơn mà!
Ai cũng biết đại đội trưởng quản lý công việc và phân phối công việc của đội sản xuất.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Thím Ngưu coi như không dám tiếp tục cố tình gây sự nữa, sau khi từ trên mặt đất đứng lên, bèn đi tới trước mặt Cố Nghiên.
Chỉ thấy bà ta không tình nguyện cúi đầu, “Thực xin lỗi hồ... Cố Nghiên…Bà!"
Bà ta suýt chút nữa lại thuận miệng mắng ra câu hồ ly tinh kia.
Thấy vậy, mấy bà thím cũng vội vàng xin lỗi.
“Bà Cố Nghiên, thực xin lỗi là chúng ta nói oan cho bà rồi"
“Chúng tôi cũng không muốn, đều là bà ta giật dây chúng ta."
“Đúng vậy đúng vậy, đều là bà ta nói bậy chúng tôi tin là thật"
Lời xin lỗi này cũng không quên chó cắn nhau.
“À, thì ra là như vậy” Cố Nghiên hời hợt nói: “Vậy các thím sợ không phải sống uổng công nhiều năm như vậy sao, ngay cả thị phi cơ bản cũng không phân biệt được."
Nghe vậy, mấy người càng thêm xấu hổ.
“Xem các người sau này còn dám làm việc hồ đồ nữa không!” Đại đội trưởng không khỏi "phù" một ngụm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-111.html.]
Đây là chuyện gì vậy!
Vốn tưởng rằng đến đây là xong rồi, nhưng ai cũng không nghĩ tới, Cố Nghiên lại đưa ra ý kiến.
“Đội trưởng, tôi cho rằng các thím ấy rất cần phải chép lại quyền danh dự đã tuyên truyền một trăm lần, gia tăng phẩm chất của các thím ấy, đề cao phong cách của đại đội chúng ta." Chỉ nghe cô chính nghĩa nói.
Mấy người thím Ngưu lập tức trợn to hai mắt.
Quả là người phụ nữ đạo đức giả, không phải là muốn quang minh chính đại gây khó dễ cho bọn họ ư, thế mà còn nói đường hoàng như thế.
Bọn họ hoàn toàn quên mất, mình lúc trước so với cái này còn dối trá nhiều hơn nhiều.
“Đồng chí Cố Nghiên, cháu nói hay lắm, chú cho rằng vô cùng cần thiết." Đại đội trưởng vốn đã tức giận muốn chết, hiện giờ thấy có thể hợp lý trút giận, tự nhiên không có không làm.
“Đội trưởng!” Đám người Thím Ngưu lập tức nóng nảy: “Chúng tôi đều là mù chữ, đến một chữ cũng không biết, viết như thế nào?"
Đội trưởng cười lạnh nói: “Viết theo chẳng lẽ còn không biết sao, không biết chữ vừa lúc nhân cơ hội này học chữ cho tốt, lại nói tiếp các cô đều nên cảm ơn Cố Nghiên người ta cho hẳn hoi sao!"
“Hay là bỏ đi thôi.”
Cho tận đến khi đám người thím Ngưu sắp xếp lại nhà họ Trình lộn xộn về trạng thái ban đầu thì Cố Nghiên mới để cho bọn họ đi.
“Hừ hừ, đồ xấu xa, một đám người bại hoại!” Mao Mao hướng về phía bóng lưng bọn họ “phì” một ngụm lớn.
“Nhất là hai vợ chồng nhà họ Ngưu kia, quả thực chính là đồ rắn chuột một ổ, thế mà còn lấy que cay của chị dâu đi đầu cơ trục lợi, thật không biết xấu hổ.” Nói xong, Mao Mao lại phun một ngụm.
Tuy rằng Cố Nghiên cũng cảm thấy thật không biết nói gì, nhưng lại không thể không nói, người nọ còn rất có mắt nhìn, thế mà có thể làm người trung gian thông qua con đường buôn lậu để kiếm được món hời kếch xù.
Đáng tiếc, trong điều kiện hiện nay, điều này không khác gì đang đùa với lửa tự thiêu chính mình.
“Các bảo bối, không nói bọn họ nữa, cùng người như vậy tức giận không đáng” Thấy hai đứa nhóc so với mình còn tức giận hơn, Cố Nghiên vội vàng tiến lên xoa đầu nhỏ của bọn chúng, dỗ dành nói: “Các em nói có đúng hay không?"
“Vâng! Chị dâu nói đúng, chúng em đều nghe chị dâu không tức giận nữa!” Hai đứa nhóc kia lập tức nghe lời gật đầu.