“Cái gì mà gieo gió gặt bão, nói tiếp còn không phải đều trách hồ ly tinh Cố Nghiên kia, nếu không phải cô ta làm cái chó má que cay gì đó thì chồng tôi có thể bởi vậy mà bị bắt sao?” Thím Ngưu cần phát tiết khẩn cấp nào dám cứng rắn với đại đội trưởng, đành phải đem tất cả mọi thứ tính lên đầu Cố Nghiên.
Gặp qua vô lại, nhưng vô lại như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Đại đội trưởng quả thực cảm thấy bà ta thật sự quá vô lý.
Các xã viên càng căm phẫn, không đợi Cố Nghiên nói chuyện, đã trực tiếp bắt đầu giận dữ với thím Ngưu.
“Người nhà bà đầu cơ trục lợi đó là do trong lòng ông ta bất chính vọng tưởng đến nhanh chóng kiếm ra tiền, liên quan gì đến Cố Nghiên chứ?"
“Cố Nghiên người ta làm que cay, đó là tự do của người ta, sao bà có thể vu khống người khác như vậy chứ."
“Theo ý của bà, chẳng lẽ vẫn là A Nghiên người ta cầm đao buộc gia đình bà đi chợ đen đầu cơ tích trữ sao?” Giọng nói của thím Tiền càng thêm sắc bén.
“Bà nói bà cũng đã lớn tuổi như thế rồi, nói tới buồn cười, chồng mình đi đầu cơ trục lợi, bà lại còn đến vu khống người khác.
“Chẳng lẽ là muốn cho A Nghiên người ta làm quỷ c.h.ế.t thay cho người nhà bà sao “Bà cũng quá ác độc rồi"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, thím Ngưu nghe tới mặt đỏ tai hồng lại nổi trận lôi đình.
Nhưng hôm nay rốt cuộc là mình đuối lý, bà ta nào còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.
Hơn nữa bà ta còn phải nhanh chóng lên thị trấn xem tình huống của chồng mình thế nào, ai biết ở bên trong có chịu khổ hay không?
Đang muốn đi, Trình Kính Tùng lại trực tiếp chắn trước mặt bà ta.
“Đi cũng được nhưng trước tiên đem lời hứa trước đó của bà thực hiện đi. Anh nghiến răng nghiến lợi nặng nề nói ra từng chữ.
Nếu không phải là không thể, anh thật sự muốn cho bà ta vài cái tát.
Mấy lần bảy lượt vì chuyện năm đó, không ngừng ghi hận nhà anh cũng thôi, còn luôn làm các loại khıêu khích không phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-110.html.]
Cái này anh còn có thể nhịn như thế nào.
“Cái... Cái lời hứa nào?” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt thím Ngưu lập tức lại thay đổi, lại trực tiếp giả bộ hồ đồ.
DTV
Mấy người còn lại cũng cúi đầu với nhau, không lên tiếng.
Trình Kính Tùng cũng sẽ không tùy ý để bọn họ giả c.h.ế.t ở đó.
Anh lạnh lùng lặp đi lặp lại: “Quỳ xuống xin lỗi Nghiên Nghiên và gọi cô ấy một tiếng bà và sắp xếp nhà tôi về bộ dạng như ban đầu.
“Đây chính là chính miệng các ngươi vừa rồi nói, mọi người đều có thể làm chứng!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cũng không sợ, lớn tiếng đứng ra.
“Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng!"
Các xã viên ngay lập tức lên tiếng, bọn họ đang vui sướиɠ chờ xem người khác gặp họa.
Mấy người thím Ngưu thím nhất thời giống như kiến trên chảo nóng, xấu hổ bất an.
Tuổi tác của đám người các bà cộng lại so với mười Cố Nghiên còn lớn hơn, hiện giờ muốn xin lỗi một tiểu bối như thế, ai chịu được?
Về sau, bọn họ còn làm người như thế nào!
Còn không phải bị bà con chê cười c.h.ế.t sao?
Cho nên thím Ngưu lúc này hướng về phía đại đội trưởng cầu tình: “Đại đội trưởng... Ông thông cảm cho tôi một chút được không, chồng ta đã đều ngồi tù, tôi là người phụ nữ không có chồng ở bên, ông nói bọn họ một tiếng tha cho tôi lần này đi, tôi chính là nhất thời hồ đồ, cho nên mới làm ra loại chuyện này!"
Nói xong bà ta còn trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa đạp đất, khóc một cách thê thảm.
Không còn tý nào giống bộ dáng hùng hổ kia.
“Bà đáng thương ngươi thì thành có lý?” Cơ bắp toàn thân Trình Kính Tùng đều đang động, giống như là tùy thời có thể xách bà ta lên ném xuống dòng sông bên cạnh.
Thím Ngưu sợ hãi run rẩy, vội vàng dựa vào chỗ đại đội trưởng.