“Tôi... Tôi không nói dối...” Chàng trai bị bà ta mắng tới muốn khóc, tủi thân vô cùng, “Thanh tra trên thị trấn đều đã đến đại đội rồi, thấy đội trưởng không có ở đấy, mới bảo tôi tới tìm đội trưởng"
“Đội trưởng, chú mau trở về đại đội đi.” Cậu vừa nói xong đã nhìn thấy hai thanh tra đi xe đạp tới.
“Xong rồi, thế mà bọn họ tự mình tìm tới. Cậu thanh niên hoảng sợ nuốt nước bọt.
“Ai là đại đội trưởng của đại đội này?” Sau khi thanh tra dừng lại, trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Là tôi, là tôi. Đại đội trưởng giật mình một cái, lập tức nghênh đón.
Ông vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười, ôn tồn hòa nhã hỏi: “Đây là làm sao vậy, có phải là hiểu lầm gì hay không, Ngưu Nhị của đại đội chúng tôi vô cùng thật thà, sẽ không làm ra việc đầu cơ trục lợi đâu, không phải chỉ là không cẩn thận nên mới làm náo loạn Ô Long chứ!"
Ô Chuyện liên quan đến danh dự của đại đội, đại đội trưởng cho dù ngàn vạn lần không muốn quản Ngưu Nhị, nhưng cũng phải vì ông ta mà nói tốt đẹp.
Thanh tra nghiêm mặt: “Cái gì mà hiểu lầm Ô Long, xã viên của đại đội các ông đang bán que cay, bị chúng tôi bắt tại chỗ, chúng tôi còn có thể vu khống ông ta sao?"
“Không phải không phải, tôi không có ý đó. Đại đội trưởng vội vàng giải thích.
DTV
Thanh tra tiếp tục: “Ông ta không chỉ bán, mà còn dám bán Thiên gia giá mười xu một cái, làm xáo trộn thị trường nghiêm trọng, chúng tôi đã theo dõi chặt trong nhiều ngày, hôm nay có thể được coi là đã bắt được.
Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.
Giỏi thật đấy, quả là hay mà, giờ phút này nội tâm mọi người đều nhịn không được mà kinh sợ giỏi thật mà.
Thì ra người chân chính đi chợ đen bán đồ cay là cậu hai nhà họ Ngưu kia!
Buồn cười chính là, thế mà thím Ngưu này còn tới vu khống Cố Nghiên, chẳng lẽ là muốn mượn chuyện này che dấu tội lỗi của mà chồng của mình phạm phải?
Không thể không nói, cuộc sống cằn cỗi thật sự là một chút cũng không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của mọi người, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ cái gì cũng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-109.html.]
Mà đương sự là thím Ngưu lại có dáng vẻ như bị sét đánh ngang tai.
“Làm sao có thể như vậy được?” Sau khi lấy lại tinh thần, bà ta hét lên không thể tin được.
Đây chính là người đầu ấp tay gối với bà ta, nếu ông ta thật sự làm ra loại chuyện này, làm sao bà ta có thể không hề hay biết?
Hơn nữa rõ ràng bà ta đã nghiêm lệnh trong nhà không cho phép có người đi mua que cay của Cố Nghiên, ông ta làm sao dám chứ?
“Tôi không tin!” Thím Ngưu nghiến răng nghiến lợi: “Người nhà tôi hiện tại đang ở đâu, tôi phải tự mình đi hỏi mới được.
Nếu không, là ai đu nữa bà ta cũng không ai tin.
“Ông ta đã bị bắt rồi. Thanh tra lạnh mặt: “Hành vi này là rất đáng xấu hổ, chúng tôi quyết định gửi ông ta đi giáo dục, và gửi vào trại giam trong ba tháng, bây giờ đặc biệt thông báo cho đại đội của các người."
Cũng chính là hiện tại môi trường mua bán đang ở một loại giai đoạn mơ hồ, nếu không, việc này cũng không dễ dàng qua đi như vậy.
Nhưng ngay cả như vậy, thím Ngưu vẫn không thể chấp nhận: “Không được, không được, các ông không thể làm như thế được!"
Chỉ thấy bà ta sụp đổ la hét, giống như một bà già điện.
“Náo loạn cái gì chứ!” Thấy bà ta còn muốn tiến lên kéo nhân viên thanh tra, đại đội trưởng vội vàng lẹ mắt nhanh chóng kéo trở về.
Hiện tại đã như thế này rồi mà vẫn chưa thấy đủ mất mặt sao?
“Chồng tôi sắp phải ngồi tù, tôi còn không thể ầm ĩ được sao?” Thím Ngưu gào thét nước mũi nước mắt đều được một phen chảy ra, thế nào cũng không nghĩ tới người thật sự đi đầu cơ lại là chồng nhà mình.
Đại đội trưởng càng thêm nóng nảy: “Đó cũng là do ông ta gieo gió gặt bão.
Vốn đại đội bọn họ còn có thể có cơ hội chọn làm đại đội tiên tiến, hiện tại bị làm cho như vậy, cũng chỉ có thể bị phê bình mà thôi!