Đến lúc này rồi thế mà bà ta vẫn còn bày ra được loại tình huống này.
“Ha…" Cố Nghiên không khỏi cười khẽ một tiếng, gật gật đầu nói: “Tôi cũng muốn mà, nhưng hết lần này tới lần khác chưa từng làm, muốn nhận cũng không nhận được nha Cô nhún vai, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích, như thể nói: có bản lĩnh thì bà tìm kiếm bằng chứng, nếu không tôi sẽ không nhận.
“Mày! Mày đợi đó cho tao!” Thím Ngưu đã sống hơn nửa đời người, từ trước đến nay đều ngạo mạn khinh người, hiện giờ bị coi thường như vậy làm sao còn có thể chịu nổi.
“Tao cũng không tin là tao tìm không ra!"
DTV
Nói xong, bà ta xoay người lại muốn đi tìm.
Bà ta nhất định phải để cho tiểu tiện nhân này có được kết quả xứng đáng mới được.
“Đủ rồi!” Đại đội trưởng đen mặt, vừa quát bà ta, vừa hung hăng dậm chân: “Bà còn tìm cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn dỡ luôn nhà người bà mới thấy vui có phải hay không?"
Vốn dĩ ông rất nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của Cố Nghiên, chỉ là thời điểm trúng cử, vì để đảm bảo độ đáng tin ông mới tới điều tra.
Hiện giờ người ta đều bị lật ngược lên trời, cũng không tìm được tiền hoặc là có vật có giá trị, cũng không thể còn cứ cắn không buông chứ?
Vậy cái này cùng lưu manh côn đồ có gì khác nhau?
“Nhưng trên thị trường chợ đen thật sự có người bán que cay, ở chỗ chúng ta cũng chỉ có cô ta biết làm cái này, không phải cô ta bán còn có thể là ai...” Chỉ thấy thím Ngưu vẻ mặt căm giận bất bình, cả người đều là bộ dạng chính nghĩa làm sao có thể buông tha cho kẻ đầu sỏ của việc xấu.
Quả thực đường hoàng đến cực độ.
“Chẳng lẽ cũng sẽ không phải là người bên ngoài, cầm que cay đổi từ chỗ ta, đi bán?” Cố Nghiên lạnh lùng nhắc nhở.
Sở dĩ ngay từ đầu không nói, là tất cả mọi người đều bị thím Ngưu kia làm chủ, nàng nói cái gì cũng sẽ cho rằng cô đang ngụy biện.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đúng vậy, chẳng lẽ sẽ không phải là người khác sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-108.html.]
Mọi người thấy quả thật không tìm ra đồ vật gì ở nhà Cố Nghiên thì bèn càng cảm thấy khả năng cô nói là rất lớn.
“Mày đừng mơ tưởng ngụy biện. Nhưng thím Ngưu này vẫn gắt gao cắn lấy Cố Nghiên: “Cũng chỉ có nhà mày nghèo không có gì để ăn mới đi chợ đen, người bên ngoài ai sẽ làm chứ."
Nếu không phải một đám người đang nhìn, Cố Nghiên thật đúng là muốn cho bà ta ăn một cái đế giày.
“Nhà chúng tôi nghèo không sai, nhưng ở trước mặt tiền bạc, chẳng lẽ chỉ có người nghèo mới động tâm?” Cố Nghiên ôm hai tay, tiếp tục nói.
“Cái này...” Thím Ngưu nghẹn lời, nhất thời lại không tìm được lời để phản bác.
Đúng lúc này, một thanh niên hốt hoảng cách đó không xa chạy tới.
“Đại đội trưởng, đại đội trưởng, không ổn rồi, đại đội chúng ta xuất hiện đầu cơ, bị kiểm sát viên trên thị trấn bắt rồi."
Đại đội trưởng kinh hãi, vội vàng truy hỏi: “Là ai?"
“Đứa con thứ hai nhà họ Ngưu!” Chàng trai vội vã nói tên của người đó.
Đó không phải là chồng của thím Ngưu sao!
Mọi người lập tức đồng loạt mở to tròng mắt, nhao nhao nhìn về phía thím Ngưu, nghi hoặc rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Không phải nói Cố Nghiên mới là người đi chợ đen đầu cơ sao, sao bây giờ gia đình bà ta cũng đi?
Trên gương mặt thím Ngưu tỏ rõ sự hoang mang, chờ đến khi phản ứng lại, trực tiếp hướng về phía chàng trai tới báo tin kia chửi rủa thậm tệ: “Con bà nhà nó, máy nói lung tung cái gì đấy, nhà tao làm sao có thể đầu cơ hả."
“Toàn đại đội ai mà không biết ông ấy là người thật thà nhất!"
“Mày đây là đang vu khống danh dự của ông ấy, mày có tin tao đến xã tố cáo mày hay không, bắt ngươi lại?"
Lúc này chuyện liên quan đến người nhà mình, bà ngược lại biết tới pháp luật rồi có đấy, tức giận chửi mắng tới nỗi nước bọt văng khắp nơi.