Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:12:52
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bóng hình quen thuộc bước từ nơi khuất tối, khoác trường bào đen thêu hoa văn bằng kim tuyến vàng. Tiêu Thiều sải bước đến song chắn, thoáng liếc Liễu Mẫn một cái, mới dời mắt Tưởng Nguyễn, đặt chiếc giỏ mây đựng đồ ô cửa nhỏ. “Điểm tâm do đầu bếp Vương phủ đích , còn mấy bộ y phục. Đêm khuya giá lạnh, nàng nhớ giữ ấm, tránh để nhiễm phong hàn.”
Hắn hiển nhiên chút bực dọc, giọng điệu mang vẻ độc chiếm rõ rệt. Từng cử chỉ và vật phẩm mang đến đều ngầm khẳng định mối quan hệ sâu sắc giữa và Tưởng Nguyễn. Vừa Liễu Mẫn câu ‘nàng là của ’ thoát từ miệng Tiêu Thiều chấn động, giờ đây thấy từng cử chỉ của Tiêu Thiều, sắc mặt lập tức đổi.
Cẩm Tam lưng, lẳng lặng liếc xéo một cái. Vại giấm của chủ tử nhà y quả nhiên đổ. Cẩm Tứ bẩm báo Liễu Thái phó rời khỏi Ngự thư phòng lập tức đến đại lao Hình bộ, Tiêu Thiều quản mệt nhọc phi ngựa tới ngay, động tác , chẳng khác nào tuyên chiến với Liễu Mẫn .
Quân tử động khẩu bất động thủ. Liễu Thái phó thẳng dậy, cau mày Tiêu Thiều, trầm giọng : “Xin Tiêu vương gia tự trọng trong lời .” Khuôn mặt Liễu Mẫn đầy vẻ phẫn nộ: “Lời Vương gia thốt , chẳng đang tổn hại thanh danh của Hoằng An quận chúa ?”
“A Nguyễn.” Tiêu Thiều phớt lờ Liễu Mẫn, chỉ Tưởng Nguyễn, giọng nhu hòa từng : “Ba ngày nữa sẽ công khai xét xử. Nàng cứ an tâm chờ đợi.”
Danh xưng "A Nguyễn" bất chợt thốt khiến Tưởng Nguyễn sững sờ, đôi mắt chớp. Chốc lát nàng mới hồi thần, vẻ ngây của biến thành sự ngầm thừa nhận trong mắt Liễu Mẫn. Hắn nghĩ Tiêu Thiều và nàng mật đến mức gọi như , sắc mặt lập tức trắng bệch. Tưởng Nguyễn thấy thế, lòng khẽ động, đó mỉm với Tiêu Thiều: "Được, nơi đây, tất nhiên cần sợ hãi."
Cẩm Tam đồng tình Liễu đại Thái phó. Hiển nhiên vị Liễu Thái phó đôi nam nữ phô trương ân ái trắng trợn như thì quả thực đáng thương. Nếu lời Tiêu Thiều thốt là một kích trí mạng đối với Liễu Mẫn, thì dáng vẻ Tưởng Nguyễn tươi rạng rỡ như hoa đáp , chính là nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim .
Liễu Mẫn run run khóe môi, khó nhọc nặn mấy chữ. "Quận chúa, thì Liễu Mẫn xin phép cáo từ ." Dứt lời vội vã lưng rời , tấm lưng vẻ tiêu điều đáng thương.
Tưởng Nguyễn chăm chú bóng lưng Liễu Mẫn, bất chợt Tiêu Thiều chắn ngang tầm mắt. Nàng ngẩng đầu, Tiêu Thiều cúi đầu nàng, cất tiếng: "Khỏi cần nữa, rời ."
". . ." Tưởng Nguyễn trừng mắt . Tiêu Thiều gần đây càng lúc càng khác thường, giống hệt như biến thành một khác . Có đôi lúc nàng hoài nghi, đây rốt cuộc là cái lạnh lùng dửng dưng mà bao thường nhắc tới . Vốn là một vị Vương gia trầm , trưởng thành sớm, nhưng mặt nàng, cử chỉ hành động của Tiêu Thiều lộ vẻ ngây thơ chịu nổi. Ngây thơ ư?
Nàng hít sâu một . "Tiêu Thiều, ngươi đến nơi vì cớ gì?"
"Nếu đến, nàng trở thành Thái phó phu nhân ." Tiêu Thiều nhấn mạnh.
". . ." Cẩm Tam đang ẩn nhịn khẽ than một tiếng. Câu của Tiêu Thiều quả thực chất chứa trăm mối âu lo. E là để Lâm quản gia chứng kiến cảnh , để ông hiểu thế nào là nam nhân khi rơi lưới tình sẽ biến thành đồ ngốc!
"Ta sẽ đặt chân phủ Thái phó." Tưởng Nguyễn đáp. "Nếu thực sự gả cho , tiền đồ quan lộ của sẽ kết thúc."
"Nàng cứ hết lòng lo nghĩ cho như , khó trách hiểu lầm." Tiêu đại mỹ nhân chịu nhượng bộ, hề buông tha.
"Hôm nay ngươi mời mà đến, chẳng cũng khiến hiểu lầm ?" Tưởng Nguyễn . "Sau sẽ còn cơ hội hiểu lầm nữa."
Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. Hắn vốn mang vẻ khí tú lệ tuyệt trần, nay khẽ chau mày ánh đuốc mờ ảo càng thêm tuấn mỹ, thấp thoáng vẻ cấm dục. Đôi môi mỏng mím chặt, rõ ràng vẫn canh cánh chuyện của Liễu Mẫn. Đây đầu tiên thấy Liễu Mẫn sức lấy lòng Tưởng Nguyễn, thể cam tâm cho . Có điều thấy Tưởng Nguyễn thế, khẽ rũ mắt, nhàn nhạt : "Hừm, nàng cũng cần gặp nữa."
Người thể bá đạo đến thế! Tưởng Nguyễn bực , tiện tay cầm lấy chiếc giỏ đựng đồ mà đặt bên cạnh. Bên trong là một chút thức ăn và đồ dùng thường nhật, mỗi thứ đều tinh tế và thiết thực. Trên thực tế, mấy ngày qua Tiêu Thiều phái dặn dò, khiến cuộc sống trong ngục của nàng khác quá xa so với khi còn ở trong phủ. Điều khỏi khiến nàng nhớ đến kiếp . Khi , nàng cũng giam cầm, nhưng chịu đủ hình thức hành hạ, từng thứ từng thứ đều khiến trở nên thê thảm, còn chút nhân dạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-251.html.]
[ ]
Thoáng chốc nàng thất thần. Tiêu Thiều thấy , vươn tay cốc nhẹ lên đầu nàng một cái: "Hãy chuyên tâm một chút."
Tưởng Nguyễn quen với động tác mật như , khẽ nghiêng tránh . "Việc hẳn là Thiên Trúc thuật với ngươi , chủ trương, ngươi cần can dự ."
"Ta hiểu rõ." Tiêu Thiều đáp bằng giọng trầm thấp. "Nàng chỉ cần tập trung việc, chuyện lo liệu."
Lời khiến khác cảm thấy an tâm. Tưởng Nguyễn cúi đầu: "Đa tạ."
Tiêu Thiều tiếp: "Nếu nàng chịu để giúp đỡ, kỳ thực sẽ vui mừng hơn." Thiên Trúc sai. Tưởng Nguyễn quen tự giải quyết sự, hề dễ dàng lên tiếng cầu xin khác hỗ trợ. Cho dù cần trợ lực, nàng cũng sẽ lấy thái độ hợp tác lợi dụng lẫn , chịu nhận ân tình từ bất cứ ai. Hành động đó thực chất là để ngăn cách bản với tất cả , nàng cố ý dập tắt hết lòng và tình ý của khác dành cho .
Tiêu Thiều nàng đầy suy tư. Hắn thể tìm bí mật của Tưởng Nguyễn, và nàng cũng sẽ chủ động thổ lộ. một khi trái tim khóa chặt, khác tiến sẽ vô cùng khó khăn. Nếu nay Tưởng Nguyễn là của , Tiêu Thiều hy vọng nàng đừng việc gì cũng một chống chọi nữa. Ít nhất Phủ Cẩm Anh vương vẫn năng lực bảo vệ nàng chu . Người phụ nữ của Tiêu Thiều , chỉ thể để bảo vệ.
"Không cần," Tưởng Nguyễn quả nhiên từ chối. "Hậu trạch vốn là chiến trường của nữ nhân. Như đại ca chinh chiến ngừng nơi sa trường, tự nhiên cũng phương pháp của riêng . Trong chốn thâm cung hậu trạch , sẽ bao giờ chịu khuất phục."
Tiêu Thiều đưa tay , cuối cùng đặt lên vai nàng, khẳng định: "Ta sẽ luôn về phía nàng."
Trong cung cấm, Ngỗ tác lớn tuổi Ngô Minh khẽ thở dài t.h.i t.h.ể Hòa Di quận chúa, tháo chiếc bao tay vải xuống, lau mồ hôi trán. "Khải bẩm đại nhân, Hòa Di quận chúa tử vong là do khác đ.â.m thẳng một nhát d.a.o chí mạng bụng, mất m.á.u quá nhiều dẫn đến tắt thở, sai khác với lời Tứ điện hạ khai báo."
Đình úy La đại nhân, chủ quản Hình bộ, rủ mắt trầm tư, dặn dò thuộc hạ bên cạnh: "Ngươi hãy ghi kết quả kiểm tra của ngỗ tác Án tông. Những còn theo đến hiện trường."
Hoàng đế tử lệnh, ba ngày sẽ khai đường thẩm tra và xử lý. Lần là một vụ án thông thường. Vụ án bề ngoài là Hoằng An quận chúa g.i.ế.c hại hoàng gia, nhưng thực chất liên quan đến thế lực của nhiều phe phái. Chỉ cần sơ suất phán quyết sai lệch, sẽ khiến cán cân quyền lực trong triều mất thăng bằng, tạo thành tai họa dứt.
Huống hồ án của Hòa Di quận chúa, một bên là Hoàng đế, Thục phi, Tứ hoàng tử, một bên là Ý Đức Thái hậu, Triệu Quang, Tiêu Thiều, đều là những nhân vật mà gã dám đắc tội. Vừa nghĩ đến bản kẹp giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, La đại nhân nén nổi tiếng thở dài, trong lòng muôn vàn trăn trở.
Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly lắc nhẹ chén ngọc trong tay, chất lỏng trong veo khẽ gợn sóng, hỏi. “Sự việc tiến hành tới ?”
Người phía vội vàng cung kính đáp. “Khải bẩm Điện hạ, chuyện an bài thỏa đáng, ngỗ tác nghiệm thi hề phát hiện vấn đề gì.”
Tuyên Ly ở trong cung nắm giữ hướng gió nhiều năm, dĩ nhiên bản lĩnh. Mỗi nơi đều ít nhiều cài cắm của . Muốn động tay động chân t.h.i t.h.ể Hòa Di quận chúa căn bản chuyện khó, thậm chí đối với mà còn quá dễ dàng. Chỉ cần dùng chút tiểu xảo che đậy lừa gạt ngỗ tác, thì ai nấy đều sẽ tin tưởng. Kết luận của ngỗ tác là vật chứng, còn Tuyên Lãng là nhân chứng, kết tội Tưởng Nguyễn cũng dễ như trở bàn tay.
Việc khó quên nhất đời là cầu mà . Đối với thứ , chung quy sẽ một ngày lấy . Kẻ cầu mà , bất quá cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Nếu , thì chi bằng g.i.ế.c chết. Vô độc bất trượng phu. Tiêu Thiều tranh với , chi bằng hủy hoại Tưởng Nguyễn, chấm dứt sự rắc rối.
Phạm Khắc Hiếu
Không cớ gì, Tuyên Ly chợt cảm thấy một trận bất an, cảm giác vô cùng vi diệu khó tả, nhưng coi thường gạt bỏ. Hắn cố trấn tĩnh, hết sức gạt bỏ cảm giác đó, từ từ siết chặt chén rượu trong tay, nhấp một ngụm.
“Đành tiếc cho ngươi , quận chúa.”