Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại, Đừng Ai Mong Được Yên Ổn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-02 00:22:14
Lượt xem: 2,416

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không cho tôi cơ hội trả lời, anh trai tôi vội vàng ngắt lời.

 

"Đều là công ty cho vay đàng hoàng, chỉ là lãi suất cao hơn chút thôi, mày đừng có làm người khác sợ."

 

"Mau ký đi, làm xong thủ tục, sớm ngày được giải ngân."

 

Anh trai tôi sốt ruột nhét bút vào tay tôi, hận không thể nắm tay tôi ký luôn.

 

Nhưng bị tôi hất mạnh ra.

 

"Người muốn mua nhà là anh, muốn ký thì tự anh ký đi."

 

Tôi vừa dứt lời, mẹ tôi sốt ruột đứng phắt dậy.

 

"Nhiên Nhiên, lương anh con không cao, bản thân còn không đủ tiêu, lấy đâu ra tiền trả nợ ngân hàng?"

 

Mẹ tôi lại nhìn tôi với cặp mắt đỏ hoe.

 

Trước đây chiêu này của bà ta rất hiệu quả với tôi, bây giờ tôi nhìn bà ta chẳng khác nào nhìn con khỉ lớn đang làm trò hề.

 

Anh trai tôi làm việc ở công ty của người thân, là mẹ tôi phải nhờ cậy đủ đường mới xin được cho anh ta “bát cơm” ổn định này.

 

Mỗi tháng lương 5000, làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nhàn hạ thoải mái.

 

Lương tôi chỉ nhiều hơn anh ta 2000, mỗi tháng còn phải nộp 4000 cho mẹ, bây giờ còn ép tôi đi vay nặng lãi mua nhà cho anh ta.

 

Cái loại người nhà vong ơn bội nghĩa này, tôi không chạy, còn ở lại chờ bị hại tiếp sao?

 

Tôi kiên quyết: "Không có tiền, ai muốn mua nhà thì người đó ký."

 

Anh trai tức giận muốn xông lên đánh tôi, chị dâu trái ngược với thường ngày lại ra mặt can ngăn.

 

"Thôi đi, tình anh em đến đây là hết rồi."

 

Tôi lặng lẽ quan sát chị dâu.

 

Chị ta xưa nay chưa bao giờ bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích, hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy?

 

Chắc chắn có vấn đề.

 

8

 

Ba ngày sau, bạn thân gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

 

[Anh trai cậu mua nhà, cậu góp bao nhiêu?]

 

Tôi ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện này.

 

Mãi đến khi bạn thân gửi ảnh chụp màn hình bài đăng trên trang cá nhân của chị dâu, tôi mới biết họ không chỉ mua nhà, mà còn cố tình chặn tôi.

 

Tôi vội vàng hỏi thăm tình hình từ người hàng xóm đối diện.

 

Lúc này mới biết, anh trai bảo mẹ tôi đứng tên vay chính, rồi vay tiền của công ty cho vay để trả trước.

 

Khó trách lần trước chị dâu dễ nói chuyện như vậy, hóa ra là có ý đồ này.

 

Họ nghĩ rằng tôi không thể bỏ mặc mẹ, mẹ tôi không có khả năng trả nợ, khoản trả nợ này cuối cùng vẫn sẽ đổ lên đầu tôi.

 

Vậy thì cứ chờ xem, sẽ có lúc họ phải khóc.

 

Vừa tan làm, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ.

 

"Nhiên Nhiên, sao tháng này con còn chưa gửi tiền về?"

 

Nếu không phải cuộc gọi này, tôi đã quên hôm nay là ngày lĩnh lương.

 

"Mẹ, số tiền này con có việc dùng. Tháng này con không gửi về đâu, công ty có cơ hội thăng tiến, bằng cấp của con không đủ, cần đăng ký học thêm."

 

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia vội vàng nói:

 

"Cơ hội học hành gì chứ? Con đừng có bị người ta lừa, mau gửi tiền về cho mẹ."

 

Tôi cười lạnh:

 

"Trước đây mỗi tháng con gửi cho mẹ 4000, mẹ nói là giúp con tiết kiệm, đợi khi nào con cần thì đưa cho con. Bây giờ con cần rồi, mẹ chuyển lại cho con đi."

 

Không đợi bà ta nói xong, tôi tiếp tục hỏi dồn.

 

"Mẹ, số tiền đó có phải mẹ đã lấy cho anh trai con rồi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-dung-ai-mong-duoc-yen-on/chuong-3.html.]

 

Mẹ tôi cúp máy ngay lập tức.

 

Ngân hàng ở ngay cạnh công ty, tôi đã in ra tất cả sao kê tài khoản những năm qua.

 

Số tiền này, tôi sẽ đòi lại từng khoản một.

 

Không lâu sau, tôi lại nhận được điện thoại của anh trai tôi.

 

Đầu dây bên kia, anh ta mắng xối xả vào mặt tôi.

 

"Lâm Nhiên, bây giờ mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi phải không? Đến mẹ cũng không nuôi nổi, tao khuyên mày bây giờ lập tức gửi tiền lương về, nếu không ngày mai tao đến công ty mày làm loạn."

 

"Để cho tất cả mọi người xem, cái đứa con bất hiếu như mày, rốt cuộc ghê tởm đến mức nào, xem có ai dám nhận một nhân viên như mày không?"

 

Tôi lạnh lùng đáp lại anh ta.

 

"Ngày mai, tôi đợi anh đến."

 

Nói xong, tôi cúp máy ngay.

 

Tôi dám chắc, anh ta không có gan đến công ty tôi làm loạn.

 

Bây giờ kinh tế khó khăn, khắp nơi đều cắt giảm nhân sự, tìm một công việc không hề dễ dàng.

 

Họ trông chờ vào việc bóc lột tôi, còn sợ bị sa thải hơn cả tôi, cho dù muốn giở trò, cũng không dám đến công ty tôi.

 

9

 

Buổi tối khi tôi về đến phòng trọ, anh chị tôi đã đưa mẹ tôi đến chờ sẵn ở cửa.

 

Đợi tôi xuất hiện, mấy người lập tức bắt đầu than vãn.

 

Chị dâu khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái.

 

"Sáu giờ tan làm, tám giờ hơn mới về đến nhà, cuộc sống của cô thật là sung sướng."

 

Chị ta vừa nói xong, anh trai tôi liền bắt đầu trách móc tôi.

 

"Lại đi đâu chơi bời chứ gì? Có biết mẹ đợi ở cửa đến tê cả chân rồi không hả, có đứa con nào bất hiếu như mày không?"

 

Tôi hỏi anh ta:

 

"Sao không gọi điện cho tôi? Đứng chờ ở đây làm gì?"

 

"Chẳng lẽ sợ tôi chạy mất?"

 

Bị tôi vạch trần ý đồ, anh trai tôi lập tức chuyển chủ đề.

 

"Bớt nói nhảm, mau mở cửa."

 

Vừa vào nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, anh trai đã bắt đầu đòi tiền.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn mẹ tôi.

 

"Mẹ, năm đó chính mẹ nói, con còn nhỏ, không biết quản lý tiền, mẹ giúp con giữ. Bây giờ con cần tiền, số tiền này mẹ phải trả lại cho con chứ?”

 

Mẹ tôi lại như sắp khóc, giận dữ trừng mắt nhìn tôi.

 

"Bây giờ mày định tính sổ với tao hả?"

 

Tôi lấy sao kê tài khoản trong túi ra.

 

"Sao kê ngân hàng đây, tính đi."

 

Không ngờ tôi đã chuẩn bị sẵn cả lịch sử giao dịch, lúc này ba người kia hoàn toàn ngây người.

 

Chị dâu phản ứng nhanh nhất, lập tức xông tới quát lớn với tôi.

 

"Lâm Nhiên, cô có ý gì? Mẹ sinh cô ra, nuôi nấng cô, chẳng lẽ cô không nên trả tiền phụng dưỡng à? Cô còn dám ngửa tay xin tiền mẹ, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa."

 

Mẹ tôi tức giận giơ tay đánh tôi, bị tôi nghiêng người tránh được.

 

Bà ta tức tối chỉ vào mặt tôi mắng:

 

"Chị dâu mày nói đúng, mày chính là đồ vong ơn bội nghĩa."

 

Tôi không hề sợ trở mặt với đám người này.

 

Loading...