Lúc mua nhà,  còn  tranh cãi với chủ đầu tư hàng tiếng đồng hồ, mòn cả lưỡi, chỉ để giảm vài ngàn tệ.
 
 đưa   khám tổng quát tại trung tâm y tế. Ngoài vấn đề về tiêu hóa thì sức khỏe    chung vẫn .
 
Cuối cùng  cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhân tiện  với : nếu   bà cứ ăn đồ hỏng suốt, các chỉ  sức khỏe chắc chắn còn  hơn nữa.
 
May mắn , bà ngoại  di truyền cho  một cơ thể “bằng sắt thép”,   mới  thể “kỳ tích” giữ  sức khỏe như bây giờ.
 
Dưới sự khuyên nhủ luân phiên của  và ba,  dần từ bỏ những hành vi tiết kiệm cực đoan, nhưng vẫn  thể quen với việc tiêu tiền thoải mái.
 
Mỗi   mua gì, bà đều  nghĩ tới nghĩ lui:
 
"  thật sự cần ? Có thứ nào  thế  ? Có giúp  đổi cuộc sống ?"
 
Nếu ba câu hỏi đều trả lời “”, thì  sẽ chọn  mua.
 
Chi phí viện dưỡng lão mà   trả hôm đó — tiền ăn ở trong 5 năm — về  nghĩ , bà thấy   đáng.
 
Không phù hợp với “nguyên tắc tiêu tiền” mà  đang áp dụng hiện tại.
 
 bà cũng  tiện bảo  chuyển khoản trả .
 
Dù , chi phí điều trị cho em họ  cũng tốn  ít tiền.
 
May mà sức khỏe của em  dần dần hồi phục, nhưng  còn  gặp  bà ngoại nữa.
 
Nó cho rằng bà suýt nữa  hại c.h.ế.t .
 
Em  còn nghịch ngợm như , bắt đầu ngoan ngoãn hơn nhiều.
 
Hôm đó tan ,  mở TV xem chương trình thời sự lúc 6 giờ 30, thì thấy bản tin  về một bê bối tại viện dưỡng lão:
 
Viện trưởng sử dụng suất ăn sẵn giá rẻ,  đạt chuẩn, dẫn đến  bộ các cụ già ở đó  ngộ độc thực phẩm tập thể,  lớn tuổi hơn thì  qua khỏi.
 
Người  của các cụ kéo đến viện dưỡng lão để đòi lời giải thích, nhưng   bảo vệ đuổi .
 
Không còn cách nào, họ  mời phóng viên đến đưa tin, mong công lý   rõ.
 
 lên mạng tra thử, hóa  sự việc xảy  ở chính viện dưỡng lão nơi bà ngoại đang ở!
 
Chả trách chi phí ở đó  rẻ như , thì  là  uẩn khúc phía .
 
 kể chuyện  cho ba,   bên  thấy nhưng   gì.
 
Ba  an ủi:
 
“Đừng lo,  em xưa nay sức khỏe như trâu.”
 
 nghĩ , từng nhiều   viện  còn  bộ hơn chục cây , đúng là  mấy ai  .
 
Thế nhưng,  scandal một thời gian,    :
 
“Bà ngoại đang nguy kịch.”
 
Tìm hiểu kỹ mới , bà thường xuyên vi phạm quy định nhà ăn, lấy phần ăn  thuộc về .
 
Hôm nào bà cũng lấy thêm trái cây, hoặc mấy quả trứng.
 
Lẽ  ăn luôn trong ngày thì thôi , đằng  bà cất trong ngăn kéo khóa , đến khi bốc mùi mới nhớ .
 
 bà  tiếc của  dám vứt, cố ép bản  ăn cho bằng .
 
Các bà cụ ở chung phòng ai cũng nhăn mặt, nhưng bà ngoại  tưởng họ  tranh ăn với , còn lén lút trốn  nhà vệ sinh để ăn.
 
Chính mấy bà cụ trong phòng  kể .
 
Cuối cùng, bà trượt ngã vì chính “thành quả tiết kiệm” của  — chất thải tích tụ, trơn trượt — khiến mặt úp thẳng  thứ nước bốc mùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-ha-tien-tung-dong-gom-du-mot-dam-tang/7.html.]
 
Bà kêu cứu trong nhà vệ sinh cả buổi,  ai phản ứng.
 
Giọng kêu cứu  camera hành lang ghi , nhưng  ai  .
 
Họ bảo hôm đó các cụ đều  tham gia hoạt động nên  ai ở đó, nhưng  đoán chắc là do bà gây thù quá nhiều.
 
Khi nhân viên vệ sinh đến dọn, mới phát hiện bà  bất tỉnh trong toilet,  tiểu tiện  tự chủ và mất ý thức.
 
Bác sĩ :
 
“Khả năng cứu sống  thấp, chỉ còn cách dùng thiết  ICU để duy trì.”
 
    còn khả năng chi trả chi phí cao như , đành gọi điện cho   để hỏi ý kiến.
 
Mẹ   xong, trả lời dứt khoát:
 
“Nhà  cũng khó khăn, tất cả trông  lương của con gái thôi.”
 
Chúng  từ bỏ việc điều trị cho bà ngoại.
 
Bà  chuyển  khỏi ICU  bao lâu thì qua đời.
 
Cả đời bà sống tiết kiệm, lấy tiết kiệm  niềm tự hào, nhưng cũng chính vì tiết kiệm mà con cháu dần rời xa.
 
Bà từng nhiều   viện vì tiết kiệm, nhưng  từng ý thức  hậu quả nghiêm trọng.
 
Tiết kiệm quá mức, thực chất là một hình thức tham lam.
 
Toàn bộ sự chú ý và năng lượng của bà, chỉ đặt  mỗi chuyện “tiền”.
 
Cuối cùng, cũng vì “tiết kiệm” mà bà  từ bỏ.
 
May mắn ,    thật sự tỉnh ngộ.
 
Không còn vì vài đồng bạc mà hành hạ bản  như , nhưng bà vẫn luôn giữ thói quen tằn tiện, chu đáo trong chi tiêu.
 
Dù  thì, đó cũng là đức tính truyền thống mấy ngàn năm nay,  thể gạt bỏ.
 
Mẹ   ngoài chỉ  xe buýt hoặc đạp xe công cộng, bảo là để vận động luôn thể.
 
Để tiết kiệm tiền chợ, bà trồng rau  ban công, mỗi ngày  đều  ăn rau sạch,  thuốc trừ sâu.
 
Mẹ còn học  nhiều mẹo tái sử dụng đồ cũ.
 
Quần áo cũ bà may  thành túi vải, đồ chơi cho thú cưng hoặc giường cho mèo.
 
Nhà  nhiều gián và chuột quá,   nhặt một con mèo hoang về nuôi, còn hiệu quả hơn cả thuốc diệt chuột.
 
Mèo hoang   bao lâu  dắt “vợ” về sinh con,   cũng chẳng chê.
 
Nhiều năm , cả nhà  cuối cùng cũng tích góp đủ để mua nhà mới bằng tiền mặt.
 
Trong đó  cả tiền bán căn nhà cũ.
 
Ba  nhà  cùng đồng lòng:
 
“Lãi suất vay  đáng, thôi dẹp ý định vay mua .”
 
Cứ nhịn mãi, thì cuối cùng cũng đợi  lúc giá nhà giảm.
 
Cộng với tiền rút từ quỹ công ích, vẫn còn đủ dư để trang trí  đàng hoàng.
 
Những gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, những gì nên tiêu thì tiêu,  như , cuộc sống mới thực sự đáng sống.
 
HẾT.