Ngực  như  bóp nghẹt.
 
   rõ với bà  mà! Mẹ   vẫn  ?
 
Vì  chứ?
 
    —  cần như  nữa mà!
 
Bây giờ   thời loạn lạc, đói kém?
 
Nhà chúng   thiếu ăn, thiếu mặc ?
 
Cớ gì cứ  mò rác mà nhặt đồ ăn?
 
  tức  đau lòng,  đành   tự hành hạ  như .
 
Khi bà  chuyển  phòng bệnh, sắc mặt trắng bệch.
 
  thể giận nổi, chỉ thấy bất lực như  sóng lớn nhấn chìm.
 
 thấy tội  đến mức khó thở.
 
Cả  và bà ngoại  lượt nhập viện,  và ba   phiên nghỉ  để chăm.
 
Chỗ   là cơ quan nhà nước, tuy lãnh đạo  ý kiến, nhưng cũng  đuổi  .
 
 ba  thì khác, chỉ là một tổ trưởng nhỏ trong công ty, vốn   ghét vì tuổi cao.
 
Nay  liên tục xin nghỉ,  công ty sa thải, mà vẫn  đủ tuổi nhận lương hưu.
 
Gánh nặng nuôi cả nhà đè hết lên vai .
 
Lần  thì bà và   lý do chính đáng để tiếp tục tiết kiệm đến mức phát điên.
 
Suốt dịp Tết ,    hành đến mức gầy rộc cả .
 
Sau khi bà xuất viện, ác mộng thật sự mới bắt đầu.
 
Bà cảm thấy  tốn quá nhiều tiền viện phí,  thấy trong nhà chỉ còn  kiếm  tiền.
 
Nên bà thắt chặt chi tiêu hơn nữa.
 
Nếu  vì sợ  bốc mùi  ảnh hưởng đồng nghiệp, bà còn  cho  tắm.
 
Bà chỉ dùng một chậu nước nhỏ lau  cho qua.
 
Cơ thể còn  lành hẳn, bà  đòi về nhà bằng .
 
Bà sợ bóng tối từ  ngã , nên mua đèn pin  tay,  là  tốn điện, từ giờ sẽ dùng cái đó soi đường ban đêm.
 
Ban đầu  chỉ ngoài mặt  lời, nhưng về phòng vẫn lén dùng đèn và quạt điện.
 
Bà thì tinh quái lắm, thấy khe cửa lọt ánh sáng là liền gõ cửa trách    tiết kiệm.
 
  nhét vải  khe cửa.
 
Sau khi hồi phục  , bà còn xuống  lầu rình xem cửa sổ phòng   sáng .
 
Có   bà bắt quả tang lén mở đèn và quạt, bà nổi giận đạp tung cửa phòng .
 
Ba  ngăn cũng  nổi.
 
Bà còn ngắt luôn cầu d.a.o điện, khóa tủ điện , chìa khóa giữ chặt trong tay.
 
 cũng   ngốc, liền mua pin sạc du lịch loại dùng cho cắm trại, mua thêm cho ba  mỗi  một cái.
 
Sau một tháng, hóa đơn điện nhà  về, chỉ dùng hết 20 , lập kỷ lục tiết kiệm điện của cả khu.
 
Vì vài chục tệ tiền điện, mà cuộc sống của cả nhà cực khổ   tả xiết.
 
Đồ trong tủ lạnh đều  hỏng, may mà  kịp trộm đem  ngoài khu vứt sớm, nếu  chắc  thêm mấy  rửa ruột.
 
May mắn là   đó,   thật sự tỉnh ngộ, tự thấy bản    thật ngốc nghếch.
 
 bà ngoại thì cố chấp đến cùng, lúc nào cũng nghĩ  đúng,  khác sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-ha-tien-tung-dong-gom-du-mot-dam-tang/5.html.]
 
Sáng sớm cuối tuần,  dậy thấy bà ôm một cái đĩa, lén lút ăn gì đó trong bếp.
 
 còn  thấy rõ món gì, thì mùi giấm nồng nặc xộc  mũi.
 
“Bà ngoại, bà đang ăn gì mà chua thế?”
 
Bà lắp bắp: “Chân giò hầm gừng.”
 
  nghĩ nhiều,  bếp rửa mặt.
 
 nhà vệ sinh thì chất đầy mấy chất lỏng khó ngửi, tanh lòm, chắc do bà tích .
 
Chỉ cần  ngoài ngửi cũng  nôn.
 
 mà buồn  vệ sinh là  về cơ quan hoặc  nhà vệ sinh công cộng ngoài khu.
 
Thấy  ở đó, bà liền chui về phòng.
 
   thấy xương gà nhai nát như cám trong thùng rác.
 
 mở tủ lạnh , mùi hôi nồng nặc ập thẳng  mặt.
 
Hiểu  — bà ngắt điện ban đêm, nên đồ trong tủ lạnh đều hỏng.
 
Bà sợ phí của, ráng ăn hết.
 
Mùi hôi giống như chuột c.h.ế.t thối rữa cả tuần  cống.
 
 lập tức mất hết khẩu vị ăn sáng.
 
Lục xem đồ trong tủ lạnh, hóa   là đồ ăn bà mang từ nhà  , nào là cá khô, thịt xông khói, gà đông đá lâu năm.
 
Tưởng là báu vật, hóa  chỉ là đồ thường,  còn thối rữa.
 
 nhét  , đóng tủ lạnh, coi như  thấy gì.
 
Mồm  mỏi vì khuyên, bà chẳng bao giờ , lúc nào cũng  mấy chuyện tiết kiệm 5 đồng, tốn 5 ngàn.
 
Bà từ phòng  , thấy   ở tủ lạnh, như thể sợ  giành mất, liền mở  đếm từng món một.
 
“Đây là để dành cho cháu đích tôn của bà đấy.” – Bà nâng niu mấy món đồ như báu vật.
 
Cháu đích tôn đó là em họ  – con trai  ,  bà nuông chiều đến hư luôn.
 
Bà  gì ngon cũng để dành cho nó.
 
 quen , chẳng chấp.
 
 : “Bà, mấy món đó hư . Cẩn thận  cháu đích tôn của bà  đau bụng đấy.”
 
Bà nổi nóng: “Con nhỏ mất dạy! Nói cái gì đó hả?”
 
“Không  ăn thì thôi, bịa  là đồ hỏng để giành phần!”
 
Nói xong, bà nhét hết  ba lô, chống gậy đòi  ngay.
 
 đoán là  tới nhà .
 
“Để con  cùng bà nhé?” –  gọi theo.
 
 âm thanh chìm  trong hành lang, bà chẳng đáp .
 
 xuống lầu tìm,  thấy bóng bà  cả.
 
Buổi chiều, dì gọi điện đến:
 
Bà ngoại  say nắng, còn em họ   tiêu chảy cấp.
 
Thì  bà vì tiếc 2 tệ tiền xe buýt,  tự   bộ 15 cây  đến nhà  .
 
Dù cơ thể yếu ớt, bà cũng cắn răng  chịu  bệnh viện khám, cuối cùng ngất xỉu ngay tại nhà .
 
 nhớ lúc bà , bà mặc áo lông vũ mỏng, bên trong còn mặc len.