Cậu  vỗ vai :
“Cực cho con .”
 
 lúc đó còn   rằng, cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu…
 
 xách hành lý cho bà ngoại lên xe, bà lập tức kiểm tra xem   để sót gì .
 
Quả nhiên, bà phát hiện  bỏ sót một thứ, miệng lầm bầm:
“Lỗ nặng .”
 
Bà cúi gập , nhanh chóng  lên lầu.  định  giúp thì bà  xuất hiện, xách theo hai túi to.
 
“Đồ ăn tích mấy năm trời,   thể để con đàn bà  hưởng !”
 
 đoán chắc là mấy món nguyên liệu quý bà giữ  để hầm canh.
 
 khi cầm lên,  suýt nữa đánh rơi,  nặng  lạnh cóng.
 
Về đến nhà, bà nhanh nhẹn nhét hết đống đồ  tủ lạnh.
Cả cái tủ lạnh hai cánh gần như  còn chỗ.
 
 tò mò mở  xem thử. Toàn là thịt thường bọc trong túi nhựa cũ, đông cứng như đá.
 
Trên bao bì còn nhòe dòng : 2018.
 
 giật :
“Bà ơi, chỗ thịt  là từ sáu năm ? Vứt  , ăn  là đau bụng đấy!”
 
Vừa ,   rút túi , chuẩn  ném  thùng rác.
 
Bà ngoại tuy lớn tuổi, phản xạ vẫn nhanh nhạy, giật  túi:
“Phí của giời! Phí quá!”
 
“Đây là con gà mái mà cụ cố nuôi  khi mất đấy! Dưỡng bao năm, ăn  bổ lắm! Một năm chỉ  ăn chút xíu!”
 
Vừa , bà lấy  một miếng nhỏ  cẩn thận nhét .
 
Trừng mắt  :
“Nếu mày dám lãng phí đồ ăn, tao đánh mày  trượt phát nào!”
 
  ánh mắt đó dọa cho  dám hé lời.
 
Mẹ  —   giờ luôn chiều  — cũng  hề bênh vực.
 
Trước đức tính tiết kiệm, bọn họ dường như  còn tính .
 
Bữa tối theo yêu cầu của bà ngoại từ hai món một canh, biến thành một món một canh — mà món canh đó là nước nhúng lẩu.
 
 còn  ép uống liền hai bát.
 
Mẹ đang rửa bát, bà ngoại  tắt  bộ đèn trong nhà, chỉ để  một bóng đèn nhỏ trong bếp, miệng :
“Tiết kiệm điện!”
 
Sau đó, bà long trọng ban hành quy định gia đình như thể  lên ngôi:
 
Ban ngày   bật đèn.
 
Không đủ  thì   bật tivi.
 
Trên 30 độ mới  bật quạt.
 
Trên 35 độ mới  mở điều hòa nửa tiếng.
 
Quần áo  tích đủ mới  giặt máy, bột giặt chỉ  dùng một muỗng.
 
Ống thoát nước máy giặt  nối  xô để tái sử dụng.
 
Giấy vệ sinh mỗi  chỉ  dùng… hai mẩu.
 
Mẹ  dù tiết kiệm đến mấy, cũng  từng  đến chuyện “lau m.ô.n.g chỉ  dùng hai mẩu giấy.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-ha-tien-tung-dong-gom-du-mot-dam-tang/3.html.]
Bà ngoại còn lấy  một cái thau sắt cũ kỹ, là đồ   cất mãi  nỡ bỏ:
“Sau , tè  đây, tích  để xả phân!”
 
Nghe đến đó,  thấy buồn nôn, suýt nôn hết bữa tối.
 
Mẹ  thì lặng im như tờ.
 
 đoán họ chắc chắn  cùng  thỏa thuận sống kham khổ đến tận cùng.
 
Không may, ngay trong đêm đầu tiên, bà ngoại trượt ngã  nhập viện.
 
Bà ngoại nửa đêm  vệ sinh, vô tình  đổ bô tiểu, trong bóng tối  thấy đường nên trượt ngã, hậu quả là gãy xương chậu,   viện một thời gian.
 
Chỉ riêng tiền thuốc men  mấy ngàn tệ, còn  tính đến chi phí  viện.
 
Mấy ngàn đó đủ trả tiền điện cả năm. Lần  bà đúng là vì tiết kiệm mà thiệt lớn.
 
Bà rên rỉ "ôi ôi"  ngừng, tay ôm ngực, mặt mày nhăn nhó như đang  đau tim.
 
Người ngoài   còn tưởng bà  bệnh tim, thật  bà đang tiếc tiền thuốc men.
 
Bà vịn tay  mép giường, nhất quyết đòi mang giày về nhà, còn mắng bác sĩ   lương tâm, gạt tiền của  già như bà.
 
Toàn  linh tinh,  mà thấy nghẹn lòng.
 
 bác sĩ vẫn  trách nhiệm,  vì  mắng mà bỏ mặc bệnh nhân, dặn dò kỹ  nhà  mới rời .
 
 ở  bệnh viện chăm bà,  thì về nhà nấu cơm đem .
 
Hai  con họ đều cho rằng đồ ăn bệnh viện quá đắt,  đáng tiền.
 
Không rõ   lục lọi gì trong nhà mà đồ ăn bà mang đến  nồng nặc mùi lạ.
 
 bịt mũi mà vẫn còn ngửi thấy, những bệnh nhân khác trong phòng cũng lộ vẻ khó chịu.
 
Vậy mà   với bà ngoại vẫn ăn ngon lành, như đang thưởng tiệc.
 
Mẹ rót  một bát canh xương từ bình giữ nhiệt, đưa cho bà ngoại:
“Mẹ! Con nấu canh xương nè, Mẹ uống nhiều vô nha!”
 
  những miếng xương gà trồi lên mặt nước, trong lòng thấy rợn .
 
  giật  bát canh, sợ bà uống  sẽ  .
 
 bà  nốc cạn trong chớp mắt, đến cả giọt cuối cùng cũng l.i.ế.m sạch.
 
 do dự hỏi:
“Mẹ,    ...”
 
Ý  là    lượm xương về nấu , nhưng   lườm  một cái sắc lẹm,  hiệu im miệng.
 
  bà vẫn  thấy  sự nghiêm trọng của vấn đề.
 
Chiều hôm đó,  và bà cùng đau bụng dữ dội, một  nôn tại giường, một  chiếm nhà vệ sinh cả buổi.
 
Kết quả, cả hai đều  đưa  phòng cấp cứu truyền nước.
 
Vẫn là vị bác sĩ  ,   mất công khuyên răn hai  con họ một  nữa.
 
Sau khi  gặng hỏi, thì   thấy hàng xóm bỏ một đống xương  cửa, thấy tiếc của, nên lượm về nấu canh.
 
Căn bệnh cũ của bà  tái phát.
 
Nhìn tờ hóa đơn thuốc thêm hơn 1.000 tệ,  thở dài,  trách cái   già yếu,  hồi trẻ thì chút bệnh vặt  chả là gì.
 
Sau khi bà nhập viện, họ hàng lũ lượt đến thăm.
 
 lo bà   rút  bài học, nên kiểm tra kỹ từng giỏ trái cây, món nào hỏng là  lặng lẽ mang  vứt.
 
  hiểu , bà nhất quyết  ăn hoa quả tươi, cứ để đó ngắm.