Vừa ăn xong  lâu  nôn ói, tiêu chảy,  đưa  viện.
 
Xét nghiệm, tiêm thuốc, truyền nước, chỉ một đêm tiêu gần 800 tệ.
 
Không nhiều, nhưng   xót đến đứt ruột.
 
Vừa truyền nước, bà  càm ràm:
“Có đáng để tốn tiền  ? Chịu đựng tí là khỏi thôi…”
 
Lúc đó  mới hiểu, bà chẳng  khỏe mạnh, mà là cố tỏ   , cho rằng tiêu chảy thì  gì .
 
Nhìn bà xanh xao mệt mỏi vì bệnh,  nhẹ nhàng :
“Mẹ ơi, bây giờ nhà  khá hơn xưa nhiều ,  cần  tiết kiệm quá mức như thế nữa . Lương con giờ  hơn 10.000 tệ, đủ nuôi cả nhà.”
 
“Nếu  thấy tiền  đủ xài, con gửi  4.000 tệ mỗi tháng, chỗ con  bao ăn bao ở, chẳng  gì để tiêu cả.”
 
Mẹ  chỉ xua tay:
“Không cần .”
 
Bà còn hứa sẽ  sống quá kham khổ nữa. Chỉ cần bà chịu bỏ thói quen tiết kiệm quá đà,  mới yên tâm.
 
Phải  rằng, đồ ăn để lâu sinh nitrit và vi khuẩn độc, lâu ngày  dễ gây ung thư.
 
  đặt lịch kiểm tra sức khỏe đầu năm cho bà.
 
Để giám sát ,  chuyển từ ký túc xá về nhà ở.
 
Từ khi học nội trú cấp 3,  gần như  còn sống lâu dài ở nhà nữa.
 
Mỗi  về cũng chỉ mang theo đồ ăn,  từng để ý đến thực phẩm trong nhà.
 
Nhân lúc  còn đang  viện,  tranh thủ dọn dẹp nhà cửa.
 
Không dọn thì   — kho báu của  nhiều đến dọa .
 
Gạo và bột mì đầy mọt đến mức  thể nuôi một bầy cá.
 
Mì khô và miến vỡ vụn thành mảnh vụn.
 
Mì ăn liền quá hạn nhiều năm, trần bì và bánh  mốc meo, ẩm thấp.
 
Đồ Tết từ vài năm  vẫn còn chất đầy.
 
 lục ngăn kéo bên bàn ăn, phát hiện chiếc điện thoại  tặng  khi  nghiệp — vẫn còn nguyên trong hộp,  bóc tem.
 
 mở  thử khởi động —   lên nguồn nữa.
 
Vào kho chứa,  tìm  robot hút bụi  từng mua về, vẫn còn nguyên hộp, nhưng phía   gặm một lỗ lớn.
 
Trên vỏ hộp phủ lớp bụi dày cộp,  mở  thì một bầy gián con ùa .
 
 thử bật lên nhưng máy    hoạt động, coi như  thành rác điện tử.
 
  tìm thấy đủ thứ đồ ăn quá hạn và đồ điện để lâu  dùng đến  hỏng.
 
Tất cả  đều cho  túi nilon.
 
 mới cho  chút đồ, túi  rách toạc, đồ đổ tung tóe.
 
  kỹ mới thấy, túi nilon còn  vá  bằng kim chỉ và keo dán.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-ha-tien-tung-dong-gom-du-mot-dam-tang/2.html.]
Chắc chắn   nỡ vứt túi thủng, nên đem vá  dùng tiếp.
 
 nếu chứa đồ dễ vỡ hoặc quý giá, thì mất còn nhiều hơn .
 
Thế là  vứt luôn cả túi rác, lấy một bao tải chắc chắn, nhét hết .
 
 mất cả đêm, mới dọn sạch   đồ quá hạn tích tụ bao năm trong nhà.
 
Mẹ  về nhà, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
 
Bà xót xa vì mấy món đồ đó "vẫn  hỏng".
 
“Con đúng là tạo nghiệp! Phí phạm! Phí phạm!” — bà  gào  , gục  vai bố , mắt mũi đỏ hoe.
 
 bố  ủng hộ :
“Bà xem, Gia Văn dọn nhà sạch sẽ thế , đón Tết mà,  dọn dẹp mới !”
“Với  mấy món để hỏng , ăn  ngộ độc còn tốn tiền hơn.”
 
Mẹ nghĩ đến  tiền  truyền nước đêm qua,  cãi nổi.
 
Giao thừa,  g.i.ế.c con gà nuôi ở sân thượng.
 
Đó là con gà bà mua về để đẻ trứng,  mỗi ngày  trứng ăn là tiết kiệm  khối tiền.
 
Bà g.i.ế.c con gà cũng vì     chợ mua gà luộc nóng hổi, bảo rằng tay nghề ngoài chợ   ngon   đắt,  đáng tiền.
 
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
 
Dù là ngày Tết,   vẫn tiết kiệm từng đồng.
 
Gà  sạch, thả  nước sôi luộc chín,  đó bày lên bàn thờ để cúng, thành kính khấn vái.
 
Chén đựng tiết gà  đông đặc. Mẹ dùng nước luộc gà để nấu món “máu vịt  cay”,   vì  ăn  cay mà là  nỡ cho thêm ớt.
 
  đám ruồi đậu đầy lên con gà cúng, mà bản  thì   ăn miếng nào.
 
Dọn mâm cơm xong,  tiện tay nhét con gà  tủ lạnh.
 
 sợ bà quên mất, nên dặn:
 
“Mẹ ơi, con bỏ gà  ngăn đông nhé, lúc nào  ăn thì lấy  rã đông.”
 
Bà chỉ đáp  một tiếng “Ờ…” kéo dài.
 
Những ngày  đó, cả nhà lo  chúc Tết suốt, bữa trưa, bữa tối đều ăn ké nhà họ hàng.
 
Quà Tết thì   mang đến ,  biếu  , ai cũng  thế cả.
 
Bàn tiệc   cũng là nước suối kèm lát cá chấm nước tương,   ăn  vui vẻ, còn đắc ý vì tiết kiệm  bao nhiêu tiền ăn uống. Lúc về, bà còn  quên gói đem về đống đồ ăn thừa.
 
Mùng 7 Tết là sinh nhật bà ngoại. Mẹ  cố tình chọn ngày  mới về nhà  đẻ,  như  đỡ    nhiều, tiết kiệm tiền xăng.
 
Vừa đến đầu khu chung cư,    tiếng ồn  tầng.  chạy nhanh lên , tới cửa nhà .
 
Thím  nổi giận quát bà ngoại:
“Tích nước tiểu để xả bồn cầu! Sao bà  thể nghĩ  mấy thứ ghê tởm thế?  chịu hết nổi , bà cút  cho  nhờ!”
 
Trong trí nhớ của , thím là  dịu dàng đảm đang,  bao giờ lớn tiếng,  mà hôm nay  nổi trận lôi đình.
 
Bà ngoại rốt cuộc   gì?
 
Mẹ thấy  cũng   mặt bênh, lặng lẽ  nhà thu dọn đồ đạc cho bà ngoại,  lập tức dắt bà xuống xe.