Tiểu Thập hai má ửng hồng, phụ họa : ", đúng , hạnh phúc của chúng bộ nhờ ngươi."
Tiểu Lục mệt rã rời, ngáp một cái, lải nhải ngừng. "Ta năm đó bán để chôn cất cha, nhà mua tên là..."
Nàng ngây xuống, suy nghĩ thật lâu, lắc đầu : "Đã quên... Nam nhân nhà ai. Hắn mua liền mua, một câu đó thách đố , nếu đáp , sẽ cho gấp đôi bạc. Câu đố đơn giản, ai đặt bẫy, sai ... Ta bán chôn cất cha, tiền thấy, văn tự bán cũng lừa mất. Ta lóc cầu xin nam nhân đó, may lúc đó lớn, Nhị công tử lúc ở lâu thấy, tới giải vây cho ."
Tiểu Lục nâng má, "Hắn , là cô nương ngốc nhất từng thấy. Ngươi nghĩ xem, Nhị công tử là thông như , ngốc, đây nhất định ngốc a. Ta lo lắng, ngốc như thì tiến gia đình giàu thế nào đây? Ta tranh giành thì cũng đấu , nhanh sẽ thua. Về mới , nữ nhân ở đây cũng chẳng phí đầu óc. Nói nhao nhao vài câu, đánh vài cái, đều chỉ là những chuyện đơn giản."
Tiểu Thập rót một ngụm rượu: " , cũng quá thông minh. Vừa đến nơi đây, sợ cùng khác đấu trí so dũng khí, về phát hiện cãi là , liền nhẹ nhõm hơn nhiều."
"Nhị Thập..." Tiểu Lục ợ một rượu, "Nhị công tử hiện tại chỉ thương một ngươi. Ngươi nếu trở thành thê tử, đừng đuổi . Ta nhà để về, giống Thập Nhất, một tiểu tình lang. Hơn nữa, còn ngốc nghếch... Nhị Thập, thể chỉ thể dựa đây." Nàng chóng mặt nôn nao, tới lui, "Bộp"~ một cái, thoáng chốc sấp bàn ngủ mất.
Nhị Thập cầm lấy khăn, lau nước miếng chảy ở khóe miệng Tiểu Lục.
Tiểu Lục là nữ nhân ngốc nghếch, chỉ là đơn thuần, sẽ giở trò thủ đoạn.
Ánh mắt của Nhị công tử thật là xuất sắc, thu cô nương từ trong ngoài, đều là tiểu mỹ nhân.
- ---
Không bữa tiệc nào mà tàn.
Ngày hôm , Thập Nhất thu dọn đồ đạc, rời khỏi Yểm Nhật Lâu.
Nàng xách theo một bao vải đơn giản, mặc một bộ y phục trắng mộc mạc. Lộ một nụ tươi khuynh quốc khuynh thành.
Ngày hè kinh thành thường nắng ráo, bỗng nhiên hôm nay mây đen cuồn cuộn bay tới.
Thập Tứ : "Sắp mưa to ."
Một đoàn vội vàng ngoài.
Thập Nhất hẹn Tiếu Hữu Quý ở đầu phố. Nàng dám để cho Tiếu Hữu Quý đến cửa Mộ phủ, sợ miệng lưỡi khác. Nhị công tử ngại là một chuyện, nàng tuyệt đối thể nhục danh dự của .
Hôm qua, say đến nửa đêm, lời nên , chia ly từ biệt cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-95-so-phan-nhi-thap.html.]
Chúng nữ tử từng nắm tay Thập Nhất, tiễn nàng rời phủ.
Thập Ngũ từ xa thấy Tiếu Hữu Quý. "Đồ tể lớn lên tồi a."
Tâm nguyện lớn nhất đời của Thập Ngũ, là thể gặp nam nhân thương yêu nàng. Đáng tiếc nàng là nữ tử thanh lâu. Nam nhân hào phóng, cũng cách nào tiếp nhận xuất hèn kém của nàng. Bởi vì nàng rõ chính kiếp vô vọng, mới càng thêm hâm mộ.
Thập Nhất : "Thập Ngũ, ngươi sẽ gặp nam nhân thôi."
Thập Ngũ , "Gặp nhất định sẽ cho ngươi ."
Mê Truyện Dịch
Tiểu Thập : "Nếu thương lượng với phòng bếp, nếu Mộ phủ mua thịt lợn sẽ tìm ngươi mua, ngươi áo cơm cũng cần lo nữa."
Thập Nhất khoác lên bao vải, "Hắn ăn nhỏ, thể sống tạm là ."
Tiểu Lục ôm chặt một cái hộp nhỏ, như bỏ , do dự vài cái, nhét trong tay Thập Nhất. "Ta sợ đột nhiên đuổi , tích lũy một chút ít đồ trang sức. Không thể cho ngươi bộ, dù chúng cũng từng cãi , quan hệ tính là . Thôi, cái hộp nhỏ cho ngươi."
Thời khắc ly biệt như , từ chối đều là lãng phí thời gian. Thập Nhất nhận lấy, "Cảm ơn, Tiểu Lục."
"Ai nha, đừng cám ơn." Tiểu Lục giả bộ một bộ dáng vô cùng hùng hồn, "Coi như giúp ngươi mở rộng quầy bán thịt là ."
Thập Tứ liếc mắt sắc trời, "Được , nếu ngươi , thật sự sắp mưa to ."
Thập Nhất cùng mấy nắm tay, cuối cùng ôm lấy Nhị Thập, "Bảo trọng. Ta hiện tại tin tưởng thầy bói Nam Hỉ miếu , ngươi nhất định là đại phú đại quý. Thật đáng tiếc, về cùng thắp hương ."
Nhị Thập vốn định cùng Thập Nhất tạm biệt, nhớ tới tình cảnh hôm nay của chính , lấy một tiếng, cho Thập Nhất một cái ôm thật chặt.
Mây đen kéo tới.
Thập Nhất về phía xa, hướng chỗ Tiếu Hữu Quý.
Mưa tới, sấm nổ vang.
Thập Ngũ đột nhiên chạy xuống bậc thềm, hai tay chụm thành hình loa, đặt bên miệng, "Thập Nhất tỷ tỷ, ngươi nhất định hạnh phúc nhé!"