Thật sự , mà bịa sớm thì diễn . Nàng chân thành lắc đầu.
"Rất , ." Mộ Cẩm xem kỹ đôi mắt nàng, "Nếu thứ kiềm chế ngươi, thể an tâm. Ngươi thực may mắn, phát hiện nhược điểm, hết thảy đều dễ ."
Hắn buông nàng , "Về chạy trốn, nhớ dùng đầu óc."
Nhị Thập cúi đầu, cực kỳ lời.
"Nói xong chuyện phiếm , chúng chuyện chính sự."
Lại còn cái chính sự gì nữa... Nàng dè dặt.
Mộ Cẩm tiến đến gương mặt nàng, ngửi ngửi, "So với bình thường chút mùi thơm nữ nhân hơn . Hôm nay ngươi rời , tuy ngươi cố ý, nhưng cũng chọc thoải mái." Hắn ở bên tai nàng, thấp giọng . "Đêm nay hầu hạ cho , vui thích, tha cho ngươi một mạng."
Nhị Thập: "..."
"Lần Phù Nhung Hương xảy chuyện ngoài ý ." Mộ Cẩm cầm một cuốn thoại bản nhỏ, "Cho ngươi, sách mấy chữ, đều là hình vẽ. Nhanh lẹ học mấy chiêu."
Nàng nghệt mặt. Lần chẻ cúi của hai , cũng là hơn mười ngày . Ngẫm tình cảnh hiện tại của nàng, bổ cũng bổ , mạng sống quan trọng hơn.
Nhị công tử tựa như đại lão gia môn, nhàn hạ tựa giường.
Nhị Thập còn cách nào khác, tại chỗ mà xem qua thoại bản. Xem vài tờ, nàng nghĩ, vẫn là nàng , Nhị công tử dùng sức, còn nàng tiết kiệm sức lực.
Nhị công tử chờ hồi lâu, : "Ngươi hiểu thật kém cỏi."
Mê Truyện Dịch
Nàng thừa nhận, tại phương diện nàng hiểu . Huống hồ, trong cái thoại bản chẻ củi , nữ nhân biểu tình cực kỳ thống khổ. Nàng chung quy vẫn chút khiếp sợ.
"Chậm rãi xem, chờ xong."
Sau những lời , chờ một hồi lâu, Nhị công tử mở miệng: "Ta với ngươi một câu."
Nhị Thập ngẩng lên.
"Ngươi chỉ là hiểu kém, ngươi là ."
Nàng tiếp tục xem.
Trong chốc lát, Nhị công tử từ bỏ, hướng phía lấy thoại bản. "Ngày khác học ."
Nhị Thập mong chờ lời sẽ giúp trì hoãn thời gian. Nhị công tử lăn lộn một ngày, chắc hẳn cũng mệt mỏi , thật khi còn tâm sức tiếp những việc nữa. Nàng an tĩnh ngủ tại đây một đêm, thể hơn.
mà, Nhị Thập nghĩ sai . Lục soát núi Nhị công tử, nghỉ ngơi từ lâu, sức lực tràn trề.
Mộ Cẩm cuộn một tấm khăn, nhét miệng nàng. Lấy thêm một khăn lụa màu đỏ đắp lên nàng mặt.
Nhị Thập cắn chặt khăn. Nằm ở giường, tùy ý bài bố.
Chưa đầy một lát, Nhị công tử rút cái thứ khỏi cái miệng duyên dáng nhưng diễn tả lời . "Người câm là thanh tịnh. rên lấy một tiếng, gì vui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-54-so-phan-nhi-thap.html.]
Nàng giả chết, vẫn nhúc nhích. Không gì vui liền kết thúc sớm một chút.
Nào ngờ, Nhị công tử : "Lên, đem giải dược trị câm đến đây."
Nhị Thập: "..."
Hắn nhấc khăn lụa , kéo nàng lên.
Hai đều xuống.
Nhị công tử như thể chuyện lạ: "Lúc nên cắt đầu lưỡi, nên cho uống thuốc độc. Đầu lưỡi gì cũng thể "ưm a" vài câu, đến mức một chút thanh âm nào đều ."
Khi chuyện, thuận tay vuốt vuốt cây quạt.
Nhị Thập hé miệng, cánh môi mím trong. Sợ cẩn thận một cái, cây quạt liền lấy luôn đầu lưỡi nàng.
Mộ Cẩm đem một bao thuốc bột nhỏ rắc chén, đẩy đến mặt nàng, "Không cần cảm ơn."
Nhị Thập: "..."
Nếu thể chuyện, cái mạng nhỏ của nàng sẽ càng nguy hiểm.
Nhị công tử đưa tới một chén nước, bên trong đỏ pha vàng, vàng pha trắng, trắng ...
màu sắc quan trọng.
Chén nước , thì giống thuốc giải độc, nhưng Nhị Thập bắt buộc xem nó là thuốc giải độc.
Ngày Thốn Bôn hạ độc, Nhị Thập vì suýt nữa cắt đầu lưỡi mà hoảng loạn, kịp để ý màu sắc thuốc bột như thế nào. Trở Yểm Nhật Lâu, bên ống tay áo nàng đều dính những vệt nước xanh đậm.
Toàn bộ độc dược đều đổ trong ống tay áo, chén thuốc giải độc tính thế nào mới đây?
Nhị công tử thấy, cẩn thận cân nhắc ý tứ trong đó. Hắn , mấu chốt việc cắt đầu lưỡi , mà ở chỗ, Nhị công tử thấy tiếng "ưm a".
Nhị thập bỗng nhiên hiểu điều gì đó.
Trong yên lặng, nàng mơ hồ thấy quạt chuyển động càng ngày càng nhanh, ở tay Mộ Cẩm tựa như gió thổi tới.
Vừa nãy, y phục hai mới cởi một nửa.
Lúc xuống giường, Mộ Cẩm khoác hờ một chiếc áo lụa.
Nhị thập ôm lấy y phục. Nàng liếc mắt chén nước, trong lúc vô tình đem ánh mắt nghiêng sang bên hông, đối mặt với vạt áo .
Nàng ở đó thất thần, tiêu cự dừng ở đấy, kỳ thực để cái gì mắt.
Mộ Cẩm nghĩ , thấy nàng mà ngẩn , ba ngón tay chế trụ chuyển động cây quạt, dùng cây quạt kéo vạt áo nàng . "Như mới công bằng."