"Cầu xin tha mạng ." Mộ Cẩm đến tàn nhẫn, "Nghe chán ."
Nàng ôm chân , thiếu chút nữa đập đầu gối .
"Tưởng trị ngươi." Hắn nhẹ nhàng thu hồi khế ước bán .
Nhị Thập cầu xin.
Hắn thích , vẫn là tròng mắt hoảng sợ mà tối đen như mực. "Lúc chạy trốn như , nghĩ đến ngày hôm nay ?"
Nàng chỉ chỉ miệng , khoa tay múa chân.
Mộ Cẩm hỏi: "Ngươi giải thích?"
Nàng gật gật đầu.
Hắn khẽ, "Được, mắt ngươi giải thích thế nào."
Nhị Thập bò từ mặt đất lên, một cái ghế khác, hình hết nghiêng trái nghiêng . Sau đó động tác nắm dây cương.
Cái cũng dễ đoán. "À? Ngựa chạy xe ngựa hết nghiêng trái nghiêng ."
Tiếp theo, nàng hoảng sợ cực độ, thể từ trái sang vẽ một cái vòng tròn lớn.
Mộ Cẩm nâng chén lên, "Xe ngựa xoay vòng."
Nàng ở ghế lăn lên lăn xuống, đó đang ngã xuống đất.
"Ngừng." Hắn nâng cằm nàng lên, xoay về hướng giường. "Nằm giường , bẩn thì chốc nữa tắm."
Nhị Thập ngẫm cũng đúng.
Giường của so với giường nàng to mềm, cả giường đều là mùi của . Giống như lúc nàng bao trọn trong áo choàng, lúc đầu ngửi mùi tưởng túi thơm, đến gần mới phát hiện chỉ là mùi túi thơm. Cái vị Nhị công tử , tính tình cổ quái, mùi hương cũng khác .
Nhị Thập vốn đang lập tức ngã giường.
Mộ Cẩm giải đoán từng động tác của nàng, "Bị đụng quá mạnh, ngươi té ngã ở trong xe ngựa."
Nàng ở giường lăn lăn, hết lăn trái lăn , tiếp theo dang hai tay , đảo mắt, đầu nghiêng sang một bên nhắm mắt .
"Ngươi ngất ."
Nhị Thập mở mắt , đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, lúc giống như gặp cái gì đó đáng sợ, đôi môi run rẩy, khẩn trương túm lấy xiêm y, trừng mắt về phía .
Mộ Cẩm buồn tẻ ở bên ghế xuống, lười biếng , "Ngươi tỉnh liền gặp sơn tặc." Nghe diễn còn tiêu tiền, miễn phí, chẳng cũng vui .
Nàng động tác ngừng, bộ dáng trói, ngã trở về giường. Sau đó sợ hãi mà động đậy hai chân, liên tục lắc đầu. Trong mắt giống như còn nước mắt run rẩy.
Thần sắc ngưng , hỏi: "Bọn chúng chạm ngươi?"
Nhị Thập lắc đầu, chỉ chỉ chính y phục đỏ . Nhìn thấy màn giường, nàng kéo một bên, đem màn giường cuộn thành một quả cầu tròn.
Hắn cái màn giường nàng kéo đến uốn nếp.
Nàng lên, đem quả cầu tròn nắm ở ngực, hướng khom lưng.
Mộ Cẩm nhớ tới bộ xiêm y vải thô của Lỗ Nông, khinh miệt : "Thành ?"
Nàng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-53-so-phan-nhi-thap.html.]
"Ngươi như , cũng mãng phu trúng." Nhị công tử giọng nóng lạnh.
Nhị Thập xuống giường, ở trong phòng chạy lên, chạy tới chạy lui lau mồ hôi, len lén phía Mộ Cẩm ngóng trông trả lời.
Đôi mắt như trời của ánh lên ý , "Tiếp tục."
Nàng thực sự phân biệt ý là nguy hiểm nhiệt tình, chỉ thể tiếp tục chạy.
Hắn chậm rãi lời nào.
Nhị Thập nghĩ, lẽ như mà đoán ?
Mộ Cẩm buông chén , quan tâm hỏi: "Chạy trốn mệt ?"
Đương nhiên. Thế nhưng nàng lắc đầu.
Mê Truyện Dịch
Hắn lúc mới : "Ý ngươi là, bọn họ bắt ngươi. Ngươi vui liền chạy trốn."
Nhị Thập vốn định chạy nữa, để thấy nàng thật sự nỗ lực trốn thoát khỏi sơn trại, nhưng nàng mệt mỏi liền thôi. Nàng đầu , biểu tình sợ hãi, đôi tay trói.
Mộ Cẩm thong thả ung dung : "À, chạy xa, ngươi bọn chúng bắt trở về."
Nàng chỉ chỉ , một cái động tác c.h.é.m .
"Hửm?"
Nàng tới mặt .
Hắn chờ nàng diễn kịch.
Nào ngờ, nàng bỗng nhiên nắm tay.
Chỗ hạ bỗng cương lên.
Nàng mím môi, đáng thương tội nghiệp mà .
Không nào dám chạm mà sự cho phép của , nữ nhân đúng là ăn gan hùm mật gấu. Mộ Cẩm hất tay nàng , "Ngươi ý gì?"
Nhị Thập ngơ ngác. Nàng chỉ chân thật một chút, biểu đạt nàng dựa . Hắn bình thường véo eo nàng, nhéo mặt nàng, thập phần thuận tay. Nàng nắm tay tý, chẳng nhẽ chiếm tiện nghi của ?
Mộ Cẩm phất tay, "Cách xa một chút."
Nàng chạy nhanh trở về, cách xa ba thước.
Hắn hỏi: "Ngươi ý gì?"
Nàng nhíu mày, chạy vài bước, dừng , chỉ chỉ , cái động tác c.h.é.m .
Mộ Cẩm đoán: "Nhớ đến , chờ cứu ngươi?"
Nhị Thập hô to một , gật gật đầu.
"Nghe ý tứ của ngươi, ngươi trong lòng chính là nhớ thương , gặp nạn cũng quên vì mà thủ như ngọc. Cho nên, ngươi là cam tâm tình nguyện ở nơi ."
Nàng gật đầu mạnh.
"Thì là thế." Mộ Cẩm tiến lên, nhéo cằm nàng lên, "Kẻ lừa đảo, mở miệng lời dối trá. Vì cái khế ước bán tên Từ Đại Chính, cho nên mới bịa một vở kịch như ."