Khoan khoái tự đắc, đang , nữ nhân nếu thể chạy trốn đến Hoàng lăng, dựa trí thông minh của nàng, sẽ lưu nàng một mạng, giữ bên để dùng.
Không ném nàng cho cá ăn, thể đem việc cho cá ăn giao cho nàng. Cùng là một loại thỏa mãn khẩu phần ăn của Đông Tây Nhị Tài.
Thốn Bôn gấp gáp trở về, đem việc mật thám rõ chi tiết.
Mê Truyện Dịch
Vẻ nhàn hạ của Nhị công tử lập tức bay biến, con mắt khép hờ mở cả , lấp lánh như trời, "Nàng còn chết?"
Thốn Bôn cúi đầu: "Vâng."
Mộ Cẩm lầm bầm một câu: "Trời cao vì một đạo lôi đến đánh c.h.ế.t nàng." Hắn dậy, "Việc tìm kiếm núi như thế nào?"
Thốn Bôn : "Chúng hộ vệ tìm trong phạm vị mười dặm quanh đây, thấy Nhị Thập cô nương."
Mộ Cẩm hỏi: "Dưới nước thì nào?"
"Tìm nhưng thấy." Thốn Bôn : "Thuộc hạ nghi ngờ, Nhị Thập cô nương nhầm đường, cửa khác."
Mộ Cẩm gì, hướng mắt ngoài.
Hắn vô cùng ưa thích cảnh mặt trời lặn Thệ Đàm. Hàng vạn hào quang đem hồ nước xanh đậm sâu hút ánh lên một mảnh đỏ rực, Đông Tây Nhị Tài nhe răng nhọn bơi lên nhào xuống, phản chiếu như đao kiếm nhuốm máu. Giờ khắc ở Thệ Đàm, như một tòa phơi thịt đầy m.á.u đỏ.
Vẫn đem nữ nhân ném cho cá ăn, Mộ Cẩm mới cảm thấy thoải mái một chút.
Hắn nhíu mày, "Thời điểm nên thông minh, ngu ngốc như ?" Lúc bình thường nên ngốc nghếch thì tròng mắt xoay chuyển giống như mèo. Hóa thái độ thông minh của nàng, chỉ là dùng lúc đối phó với .
Thốn Bôn lời Mộ Cẩm . cho rằng Nhị Thập Hoàng lăng mới chính là thông minh.
Sát khí ác độc chợt lóe lên, Mộ Cẩm bắt đầu trở nên uể oải, "Xác định nàng ở chỗ bọn sơn tặc ?"
"Vâng." Thốn Bôn : "Mật thám xuống núi hỏi mấy vị đại thẩm. Đại thẩm , thủ lĩnh Phúc trại bắt một cô nương xinh xắn lanh lợi, gặp ——" Thốn Bôn dừng .
Đại thẩm sinh động như thật, cái gì mà gặp thương, ông trời tác hợp, gắn bó suốt đời.
Mật thám thuật mà ngây ngươi.
Thốn Bôn xong càng ngây .
Mộ Cẩm kịp thời tiếp: "Vừa gặp cái gì?"
Thốn Bôn tìm trọng điểm : "Bắt một cô nương mặc một bộ vải thô trắng ngà."
Vải thô trắng ngà, đúng là Nhị Thập. Hôm nay Mộ Cẩm thấy nàng mặc bộ quần áo , cảm thấy chút liên quan đến bơi lội. Nhị Thập là vô tình, Mộ Cẩm là cố ý, bởi phán đoán nàng chính là đường thủy.
"Tuy ngắn ngủi chỉ nửa ngày, tìm thấy một gian phu." Mộ Cẩm nhẹ nhàng nét mặt tươi , "Nàng gan lớn, nàng là ngại mệnh dài."
Thốn Bôn lên tiếng.
Mộ Cẩm yên tĩnh một hồi lâu, gấp quạt ngọc, ngón tay giữa vuốt vuốt. "Nghe ngày , cảnh Phó Vân cướp dâu thập phần náo nhiệt. Đã từng thấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-45-so-phan-nhi-thap.html.]
Thốn Bôn : "Thuộc hạ ."
"Thành ? Nghĩ đến thật là ." Đầu quạt nhọn phản chiếu ánh sáng, "Phân phó xuống , chuẩn ngựa cho ."
"Rõ."
"Thốn Bôn, đem cho áo choàng đỏ." Mộ Cẩm ngoại trừ ngày đại hôn hôm đó mặc trường bào đỏ thẩm, hằng ngày đều mặc quần áo rực rỡ như , nghĩ đến áo choàng. "Người khác thành hôn đều một đôi áo đỏ, cũng phù hợp với tình cảnh."
Buộc áo choàng , Mộ Cẩm hướng ngoài bước .
Trước mặt gặp Mộ Đông Ninh. Nàng thấy Mộ Cẩm dịu dàng, cũng cùng một chỗ mỉm với , "Nhị ca, ?"
"Đi ngoài một chuyến."
Mộ Đông Ninh : "Vậy thật trùng hợp, lúc về mang cho một phần bánh bao hấp ở Đông phố nhé."
"Để phòng bếp cho là ."
Mộ Đông Ninh chịu, " Muội nếm qua của quán , nước tương bí truyền. Phòng bếp Mộ gia như ."
"Biết ." Mộ Cẩm : "Nghỉ ngơi thật , ."
Mộ Đông Ninh đang trở về phòng, Mã tổng quản , "Nhị công tử, ngựa chuẩn xong."
Nàng hỏi: "Nhị ca. Người định xa ?"
"Lên núi, diệt phỉ." Mộ Cẩm ngắn gọn rõ ràng.
Mộ Đông Ninh kinh ngạc, khuyên bảo: "Diệt phỉ là việc của quan phủ. Nhị ca đừng xúc động, quá nguy hiểm."
mà Mộ Cẩm khỏi cửa.
Lời của Mộ Đông Ninh tàn theo gió bay. Nàng thở dài, đành chỉ với nha : "Từ lúc Nhị ca thành đến nay, càng ngày càng cổ quái."
Mộ Cẩm lên ngựa, quất roi.
Thốn Bôn theo sát phía .
Một đám hộ vệ áo đen trang nghiêm xếp thành hàng theo.
Mặt trời lặn ở phía tây, áo choàng của Mộ Cẩm như ngọn lửa bốc cháy, ngang tàn tung bay.
Nhị Thập hình mảnh khảnh, một nữ tử yếu ớt hai tay trói gà còn chặt, câm, chắc chẳng chạy .
Thấy , Lý thẩm liền bận bịu lo việc của .
Lỗ Nông đắm chìm trong vui sướng vì sắp thành , thấy thể coi Nhị Thập là phạm nhân nên cũng chẳng phái trông coi nàng.