Đấy là thứ nhất.
Thứ hai.
Chủ tử rơi xuống nước, Nhị Thập thể thấy c.h.ế.t mà cứu. Nếu như nàng bơi thì may, nhưng năm nàng Mộ gia, phó quản gia Trần hỏi nàng năng khiếu gì, nàng thành thật mà trả lời thẳng thắn chính là kỹ năng bơi lội.
Vạn nhất, Mộ nhị công tử c.h.ế.t chìm ở Vạn Bích Hồ, nàng khẳng định sẽ thoát khỏi liên quan.
Mộ đại công tử sẽ bỏ qua cho nàng, Mộ lão gia cũng sẽ bỏ qua cho nàng, chỉ sợ còn thể đuổi cùng g.i.ế.c tận nàng đến chân trời góc biển.
Khoảnh khắc Nhị công tử cùng nàng bước lên thuyền hoa, sinh tử của buộc cùng với an nguy của nàng.
Nhị Thập nặng nề hồ nước.
Chờ thêm chút nữa, cho dù Thốn Bôn chạy tới, Nhị công tử cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Nhị Thập hít sâu một cái, nhảy xuống hồ, hướng chỗ Mộ Cẩm bơi đến. Tới bên , nàng bắt cánh tay , đem túm lên.
Hắn như mất ý thức, chỉ giữ chặt Hỗ Doanh Doanh bỏ.
Đáng thương cho Hỗ Doanh Doanh, chính nàng thể nổi lên, vì Mộ Cẩm mà thể động đậy .
Sức nặng hai của Mộ Cẩm cùng Hỗ Doanh Doanh, bằng Nhị Thập như thế nào túm đẩy, cách nào đem bọn họ kéo mặt nước.
Thời khắc mấu chốt, bọt nước thổi trong nước, xuất hiện thêm thứ tư —— Thốn Bôn ở nước nâng ngang Mộ Cẩm, về phía Nhị Thập.
Nhị Thập hiểu ý, thả tay kéo Hỗ Doanh Doanh.
Thốn Bôn đem Mộ Cẩm nổi lên mặt hồ, kêu: "Nhị công tử!"
Mộ Cẩm hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Thốn Bôn phi nhảy lên, đem Mộ Cẩm mang lên bờ.
Nhị Thập dìu Hỗ Doanh Doanh, chậm rãi bơi tới.
Hỗ Doanh Doanh nín thở đến đỏ cả mặt, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, đủ loại hoảng sợ. Ở trong nước, nàng ôm chặt Nhị Thập, đến cạnh bên bờ, nàng thả , dùng chính sức bò lên, vô lực ngã xuống đất.
Nhị Thập vắt nước váy, lau lau mặt.
Thốn Bôn tiếng nào, nửa quỳ mặt Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm nhổ mấy ngụm nước bẩn, thanh tỉnh. Chân trái gập , tay trái đặt đầu gối. Nếu như xem nhẹ cái áo bào ướt sũng, thì cái dáng vẻ tiêu sái , chính là một Nhị công tử tự do tự tại. "Thốn Bôn."
"Có mặt."
Nhị Thập cảm thấy, tiếng của Thốn Bốn như ngâm qua trong hồ, sức nặng chìm ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-30-so-phan-nhi-thap.html.]
Mộ Cẩm : "Đưa Doanh Doanh trở về Phù Nhung Lâu."
"Vâng." Thốn Bôn dậy, chuyển hướng Hỗ Doanh Doanh, "Hỗ cô nương, ?"
Hỗ Doanh Doanh hô hấp trì trệ, dậy, "Có thể..." Nàng ốm lấy quần áo mỏng manh.
Con mắt Thốn Bốn chỉ dừng ở phần cổ nàng, lễ phép : "Mời."
"Nhị công tử... Ta ." Lúc gần , Hỗ Doanh Doanh hành lễ lời cảm tạ, "Tạ ơn Nhị công tử cứu mạng."
Nhị Thập nghĩ, nếu mà đợi Nhị công tử đến cứu thật, Hỗ Doanh Doanh chỉ sợ trở thành oan hồn nước.
Thốn Bôn cùng Hỗ Doanh Doanh xa.
Lửa cháy bên ngừng tiếng kêu thét, Mộ Cẩm cùng Nhị Thập ở bên bờ, lâm yên tĩnh c.h.ế.t chóc.
Hoa hải đường váy Nhị Thập ngâm nước, héo rũ thành hình tròn. Nàng như cảm thấy nguy hiểm.
Quả nhiên, Mộ Cẩm thưởng thức hồ nước mắt, phản chiếu cảnh . Cái dáng vẻ nham hiểm từ đến nay hiện lên mặt, lạnh băng như sương giá. "Không nghĩ tới, ngươi ngay cả việc bơi cũng ."
Nhị Thập kinh ngạc.
"Nói." Động tác cực nhanh, nàng còn rõ, đến mặt. "Ngươi còn cái gì?"
Nhị Thập lắc đầu, khiếp sợ mà co dậy.
Mộ Cẩm siết chặt cằm nàng, "Nói ?"
Nàng lắc đầu, nhưng mà đầu chuyển động nổi, chỉ thể đáng thương .
Mê Truyện Dịch
Hắn thoáng buông lỏng lực đạo.
Dưới tình thế cấp bách, Nhị Thập tránh khỏi tay , nhảy trong hồ. Nàng giả bộ đạp nước, ở trong nước nổi lên chìm xuống, há mồm giống như kêu cứu, đó bạch nhãn khẽ đảo, lặn xuống.
Chỉ chốc lát , Nhị Thập lên bờ. Nhìn nàng đạp nước, mắt nàng trừng lớn, đôi môi khẽ nhếch, dùng hai tay che miệng, bộ mặt thập phần kinh hoàng. Ngay đó, thoáng một cái, bỗng nhiên nhảy xuống hồ, như là kéo kéo cái gì đó lên.
Cuối cùng, về bờ.
Mộ Cẩm suy nghĩ những động tác nàng liên tục, chậm rãi hỏi: "Ý ngươi là, thấy chìm trong nước mới tới cứu?"
Nhị Thập lập tức gật đầu. Nàng bò lên, thất tha thất thểu, ngã trái ngã , đó run rẩy một cái, mặt đất cảm giác ngủ dậy.
Hắn dựa cây, "Lại để đoán? Ta ngày đó say, say đến bất tỉnh nhân sự, từng cùng ngươi cái gì nên ?"
Nhị Thập liên tục gật đầu.
"Ta thể đoán thì cũng thể thấy cái diễn xuất vô cùng giả tạo của ngươi." Mộ cẩm mỉm , : "Nói dối hết đến khác, gạt quỷ mà thôi."