Từ A Man đội mũ, đeo một cái khăn lớn che mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt, còn híp khi gió to thổi tới.
Mộ Cẩm cũng thu hút nhiều sự chú ý của cô nương gia bên đường, nhưng từ xuống , từ trái qua , chẳng thấy ai xinh .
Mộ Cẩm lười để ý những cô nương đó, vài bước liền Từ A Man.
Nàng ăn mặc kín mát, áo khoác lông dê to tròn, mà chỉ đem nàng ôm lòng vuốt ve. Hắn nhéo nhéo mặt nàng: "Sau mùa đông nào chúng cũng đến Bách Tùy ."
Từ A Man giương mắt: "Vì ?" Bách Tùy ở phía tây bắc Đại Tễ, mùa đông thực sự quá lạnh. Nàng đây ở Tây Phụ Quan cũng bao giờ thấy trận tuyết nào tới sớm như .
Mộ Cẩm : "Nàng mặc như trông ." Cực kỳ . Lúc trông giống con sóc con nữa, mà giống như một con gấu trắng nhỏ.
Từ A Man: "..." Hôm nay ngoài, nàng cảm thấy từ đầu đến chân cứ ngốc ngốc, thế mà còn khen ?
Đi một đoạn, nàng cảm thấy lâu ngoài dạo, bước chân cũng nặng nề hơn. Nàng kéo tay Mộ Cẩm: "Nhị công tử, hội chùa còn xa lắm ?"
"Đi tầm mười lăm phút nữa là đến." Mộ Cẩm dừng bước: "Làm thế?" Buổi sáng, nàng vui mừng phấn khởi dạo hội chùa, bây giờ khuôn mặt nhỏ suy sụp .
Nàng : "Có chút mệt, lắm. Ừm... cũng là , mà là cả động đậy."
Mê Truyện Dịch
"Vậy thì nữa." Mộ Cẩm đầu với Thốn Bôn: "Ta cùng nàng về . Ngươi mời một đại phu về đây."
"Vâng." Thốn Bôn lập tức xoay .
Từ A Man đang gì đó, bỗng nổi lên một cơn buồn nôn, đến sức lực mở miệng cũng . Nàng chậm : "Nhị công tử, thực sự mệt quá." Trước nàng nào dám kêu mệt, bây giờ gì thì , đằng chân lân đằng đầu. Đến ông lão cũng , tướng công Đại Tễ của nàng thì tản mạn, nhưng cũng thương nương tử giống nam nhân Bách Tùy.
Nàng bò lên lưng , gối lên vai , lẩm bẩm : "Nhị công tử, thể khả năng nha nữa ." Bởi vì nàng trở nên lười biếng.
Mộ Cẩm : "Vậy thì chủ tử. Nếu nàng nha hầu hạ thì thể tìm một đứa."
"Để ." Từ A Man nhiều chen giữa và Mộ Cẩm. Thốn Bôn là tâm phúc thức thời, những lúc nên quấy rầy, tuyệt xuất hiện. Nếu thêm một tiểu nha thì sẽ như thế nữa. Nàng chỉ thể trốn trong ổ chăn thầm với Nhị công tử.
Đôi tay nàng quấn lấy cổ Mộ Cẩm. Không ngờ một ngày thể cọ cọ lưng Nhị công tử, giống như một đôi phu thê bình thường . Nàng cong cong khóe miệng, nhắm mắt .
- ---
Thốn Bôn đưa một đại phu tới.
Đại phu bắt mạch cho Từ A Man đang ngủ say, đó dậy chúc mừng: "Chúc mừng, phu nhân đây hỉ ." Đại phu ha hả.
Có hỉ? Mộ Cẩm: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-275-so-phan-nhi-thap.html.]
Thốn Bôn một nữa bắt biểu cảm tuyệt diệu hiếm thấy mặt chủ tử.
Mộ Cẩm sợ ồn tới Từ A Man: "Đại phu, chúng ngoài chuyện một lát."
Đại phu tới sảnh.
Mộ Cẩm vẫn lên tiếng, cúi đầu thất thần.
Thốn Bôn đành dò hỏi chủ tử: "Đã bao lâu ?"
Đại phu : "Xem xét mạch tượng, hơn một tháng."
Đó chính là lúc đang đường chạy trốn. Mộ Cẩm thấp giọng lẩm bẩm: "Làm mang thai ?" Mỗi mây mưa xong, đầu bấm huyệt xuất cho nàng, còn thể hoài thai? Xem , phương pháp tránh thai của cung đình vẫn sơ hở.
Câu đại phu thấy, ông sửng sốt một chút, Mộ Cẩm, Thốn Bôn, nhất thời vị nào mới là phu quân của cô nương đang ngủ. Đại phu vuốt vuốt chòm râu: "Chuyện thì hỏi hai vị."
Thốn Bôn lập tức giải thích: "Đó là phu nhân của công tử nhà ."
Đại phu sang Mộ Cẩm: "Nữ tử mới mang thai thích ngủ là chuyện bình thường, cần lo lắng."
"Đại phu." Sắc mặt Mộ Cẩm chút phúc tạo: "Vậy... chăm sóc nàng thế nào?"
"Ngoài thích ngủ , phu nhân còn chỗ nào khỏe?"
"Thường xuyên mệt mỏi."
"Có thấy buồn nôn ?"
"Tạm thời thấy nàng nhắc đến."
"Ta kê cho phu nhân mấy thang thuốc dưỡng thai." Tiếp theo, đại phu dặn dò một chút về chuyện chăm sóc thường ngày.
Mộ Cẩm hai câu, ghi nhớ rõ ràng sợ nhớ nhầm. Hắn dặn dò Thốn Bôn: "Thốn Bốn, ngươi nhớ cho kỹ."
"Vâng." Thốn Bôn thấy trán Nhị công tử đổ mồ hôi, lập tức nghiêm túc lắng .
Đại phu dặn dò xong thì rời .
Mộ Cẩm bên ghế dựa một hồi lâu mới nhớ xuống. Lúc xuống suýt chút nữa hụt.
Thốn Bôn gọi một tiếng: "Nhị công tử."