Nữ nhân sinh bệnh thì nên mời ngự y.
Hoàng Thượng mặt văn võ bá quan vẫn như thường, thể , càng thêm cao nhã hơn .
Đại lễ đăng cơ ngày càng gần, Tiêu Triển bận chính sự, mấy ngày nay đều tới hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Mùa đông tới, long sàng cũng lạnh. Mãi ngủ , lên.
"Hoàng Thượng." Thanh Lưu bừng tỉnh, vội vàng bước lên hầu hạ,
"Thanh Lưu, Trẫm lâu gặp Hoàng Phi." Tiêu Triển lên mặt trăng cô độc, "Mỗi tới thăm, nàng đều tránh gặp mặt . Trước nàng là thích giận dỗi. Từ khi sinh bệnh, nàng càng ngày càng cáu kỉnh."
Thanh Lưu khoác thêm áo ngoài cho Tiêu Triển,
Việc nhắc nhở : "Sắp sửa mùa đông , ngày mai sai may thêm quần áo mùa đông cho Hoàng Phi."
Thanh Lưu cúi đầu: "Vâng."
"Màu sắc tươi sáng diễm lệ. Mấy bộ đồ của nàng màu trắng, trông khổ sở, may mắn chút nào." Tiêu Triển buông tiếng thở dài: "Nàng sẽ là quốc mẫu của Đại Tễ. Trẫm lo, nàng cứ bệnh tật thế thì thể tham gia đại lễ phong hậu."
Mồ hôi lưng Thanh Lưu lạnh toát, dám gì.
Trước đại lễ đăng cơ một ngày, Hoàng Thượng thứ hai bừng tỉnh giữa đêm, tới tẩm cung của Hoàng Phi.
Hắn vô cùng vội vàng.
Thanh Lưu chạy theo phía , trong lòng run sợ.
Triều đình vì đại lễ đăng cơ chuẩn gần một tháng nay, nếu xảy sai sót, ai thể đảm đương nổi. Thanh Lưu suy tư hồi lâu, nhớ ai thể ngăn cản Hoàng Thượng. Đến Hoàng Thái Hậu cũng thể.
Tiêu Triển sắc mặt lạnh lùng, gấp gáp bước phòng Lý Trác Thạch.
Cung nữ và thái giám sợ hãi, quỳ đầy đất: "Hoàng Thượng."
Màn giường Lý Trác Thạch vẫn luôn rũ xuống, Tiêu Triển từng nhấc lên.
Hắn vẫy tay cho cung nữ và thái giám lui xuống. Thanh Lưu thối lui ngoài cửa.
Tiêu Triển chậm rãi : "Trác Thạch, ngày mai chính là đại lễ đăng cơ của Trẫm. Nàng mà, bộ nỗ lực của Trẫm đều là vì ngày . Nàng là phi tử duy nhất của Trẫm, chẳng lẽ nàng cứ ở đây mãi, thể vì Trẫm mà xuống giường một chút ?"
Trong màn bất cứ thanh âm nào phát .
Hắn thở dài một tiếng: "Nàng rốt cuộc là bất mãn chuyện gì? Nói với Trẫm . Nếu hợp lý, Trẫm sẽ chiều theo nàng."
Vẫn tiếng đáp .
Tiêu Triển hạ giọng: "Trác Thạch, là vì nàng sinh bệnh gầy ốm, nên mới gặp Trẫm?"
Gió đêm phất qua màn. Tấm màn bay bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-269-so-phan-nhi-thap.html.]
Tiêu Triển : "Ta bảo cung nữ hầm nhân sâm ngàn năm cho nàng , nàng dưỡng bệnh cho , đại lễ phong hậu sắp tới sẽ là thiên hạ một hai."
Tấm màn vẫn bay phất phơ.
Tiêu Triển duỗi tay vén màn lên, bên trong một bóng . Vẻ mặt tươi liền biến thành phẫn nộ: "Người ! Hoàng Phi ? Hoàng Phi ?"
Thanh Lưu đẩy cửa bước , quỳ rạp xuống: "Hoàng Thượng." Thanh Lưu nhịn nữa, thẳng: "Hoàng Thượng, Chu đại nhân , Hoàng Phi một chưởng mà chết..."
Cửa phòng mở rộng, ngọn đèn đung đưa, tấm màn đón gió phấp phới.
Tiêu Triển cảm thấy một cơn gió lạnh buốt thổi thẳng ngực, đột nhiên ngã xuống giường.
"Hoàng Thượng!" Thanh Lưu vội chạy tới đỡ.
Tiêu Triển xua tay: "Các ngươi ngoài."
"Vâng." Thanh Lưu nơm nớp lo sợ mà lui xuống.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Triển cúi , tìm bên gối một hồi lâu, nhặt một sợi tóc dài: "Người phu thê là nghĩa kết tóc, mà nàng chỉ để cho một sợi..."
Nàng từ một thiếu nữ trưởng thành thành một nữ nhân, bầu bạn với hết Thanh Tiêu lộ, cuối cùng bỏ mà .
(*Thanh Tiêu lộ: Đường tới trời xanh, mang ý chỉ đường lên một vị trí cao hơn.)
Đêm nay, Hoàng Thượng ở tẩm cung của Hoàng Phi.
Thanh Lưu ngoài cửa hoảng loạn thôi, chỉ sợ Hoàng Thượng màng đến đại lễ đăng cơ nữa.
Bình minh hôm , Hoàng Thượng bước , thần sắc như thường: "Hoàng Phi náo loạn giận dỗi. Đại lễ đăng cơ hôm nay, nàng nữa."
Tiêu Triển bước xuống bậc thang, bóng dáng long bào cao lớn đĩnh đạc.
Cả tòa hoàng cung , khi còn nhỏ vẫn luôn bướng bỉnh, chịu rời bỏ. Giống như Tiên Hoàng .
Vua Thanh Thuận vạn , trong cung một Hoàng Phi ốm yếu. Không ai từng gặp nàng. Đại lễ phong hậu cũng là do một vua Thanh Thuận thành nghi thức.
Vua Thanh Thuận thường lui tới tẩm cung Hoàng Hậu, trong triều đều , vị Hoàng Hậu nương nương là hồng nhan hại nước.
Đại Tễ vẫn luôn thịnh vượng, hồng nhan hại nước của ai?
- ---
Đưa tiễn Lý Trác Thạch, ba Mộ Cẩm xuất phát hướng về phía quê nhà của Từ A Man.
Thốn Bôn đuổi xa phu , tự đánh xe, một đường về phía tây.
Từ A Man đến cỏ dại ven đường cũng giải thích một : "Con đường , hồi nhỏ từng theo cha ."