(*"Trác Thạch" nghĩa là hòn đá mài giũa. Hòn đá giũa mãi thì cũng đến ngày biến thành ngọc.)
Đổi thành như , Tiêu Triển là đoán . Mộ Cẩm cũng lười quản: "Tả tướng quân, phiền ông ."
Tả Phi Hoa đáp: "Thần lĩnh mệnh."
Ly biệt sắp tới.
Lý Trác Thạch hỏi: "Từ cô nương, còn nhớ đầu gặp mặt của chúng ."
Từ A Man mỉm : "Đương nhiên, ở Nam Hỉ miếu."
"Chim rừng phá tổ nơi nương tựa, Quỷ La Sát chiếm giữ ở Quan Tây." Lý Trác Thạch theo: "Đây đều là mệnh."
Nơi chính là thiên địa của nàng. Gió tây rít lên giận dữ, vạn dặm trời xanh rực rỡ như cảnh xuân.
Nhận hồi âm của thích khách, Chu Văn Đống sững cửa sổ, bóp c.h.ế.t con chim bồ câu đưa tin đáng thương.
Lý Trác Thạch thường bày một tư thái xa cách với Tiêu Triển. Chuyện nàng rời cung, đối với Hoàng Thượng mà là lợi nhiều hơn hại. Chu Văn Đống ước gì nàng thật xa. ở hoàng thành nguy nga, trong mắt mệnh lệnh là hết.
Nhiệm vụ thất bại thì chính là thất bại.
Chu Văn Đống cung diện thánh, từ chối.
Một tiểu thái giám : "Bẩm Chu đại nhân, Hoàng Thượng thăm Hoàng Phi nương nương." Tiểu thái giám thái giám cận của Tiêu Triển, chỉ về Hoàng Phi chứ bao giờ gặp.
Người chuyện thì sớm Lý Trác Thạch bỏ . thì chỉ thấy Hoàng Phi liệt giường lâu, bệnh tình nguy kịch.
Mấy ngày , Chu Văn Đống cũng từ chối gặp Hoàng thượng.
khi đó, Tiêu Triển đang ở trong phòng.
Thanh Lưu ngoài cửa ngăn cản, hảo tâm mà thấp giọng nhắc nhở: "Chu đại nhân, nếu đại nhân tin tức của Hoàng Phi thì đừng nên tới đây nhiều."
Người tới, tin tức tới, Hoàng Thượng vui.
Chu đại nhân vũ lực cao cường, nhưng thể thấu sắc mặt Hoàng Thượng.
Chu Văn Đống chút nghi ngờ. Hắn cho rằng, Hoàng Thượng chỉ là tình cảm ngoài mặt với Lý Trác Thạch, chẳng lẽ còn ý nghĩa sâu xa nào khác ?
Hắn nhân gian tình ái, tất nhiên đáp án.
Bên ngoài Ngự Thư phòng, một trận gió thổi qua mặt Chu Văn Đống, lạnh đến thấu xương.
Phía , Hoàng Thượng trở , đang hỏi Thanh Lưu: "Đã lâu như , Hoàng Phi cho mời ngự y ?"
"Đã mời ạ." Thanh Lưu nghiêm trang mà trả lời: "Ngự y , Hoàng Phi nương nương gì đáng lo."
"Vậy thì Trẫm an tâm ." Tiêu Triển đảo mắt thấy Chu Văn Đống.
Chu Văn Đống đáy lòng hoảng hốt: "Thần khấu kiến Hoàng Thượng."
"Đi ." Tiêu Triển ôn thuận thanh nhã, trong mắt chút gió rét hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-268-so-phan-nhi-thap.html.]
Chu Văn Đống bỗng thấy gió thổi càng ngày càng buốt hơn.
Tiêu Triển ghế dựa, nhẹ hỏi: "Có hành thích Mộ Cẩm kết quả ."
"Hoàng Thượng, nhiệm vụ thất bại ." Chu Văn Đống quỳ xuống đất thỉnh tội: "Mộ Cẩm chạy mất, hơn nữa..."
"Hửm?" Mộ Cẩm chạy là chuyện hết sức thường tình, bởi vì một hộ vệ võ công cao cường. Tiêu Triển lúc đang nghĩ, lai lịch của tên Thốn Bôn rốt cuộc .
"Hơn nữa, Hoàng Phi cũng cùng Mộ Cẩm."
Khóe môi đang giơ lên một nửa của Tiêu Triển chợt cứng .
Chu Văn Đống tiếp tục : "Sát thủ thần phái tai mắt vụng về, chẳng may đánh trúng Hoàng Phi." Cái gì mà trời tối ảm đạm, Hoàng Phi ngụy trang, Chu Văn Đống đều .
Tiêu Triển hẳn lên.
Chu Văn Đống càng thản nhiên: "Hoàng Phi liền còn thở nữa."
Rất lâu đó, Tiêu Triển lặng im.
Gió lớn cho mấy khung cửa sổ đập kêu lên.
Gió tràn phòng, thời gian vẫn trôi qua trong tĩnh lặng.
Thanh Lưu cúi đầu, bước tới đóng cửa sổ.
Chu Văn Đống vẫn quỳ, chờ đợi phán quyết của Hoàng Thượng.
Gió ngừng thổi, Tiêu Triển mới hồn, nở nụ : "Chu Văn Đống, ngươi mê sảng cái gì thế? Hoàng Phi rõ ràng là đang ở trong hoàng cung của Trẫm, Trẫm còn thăm nàng. Nàng bệnh lâu, ít khi ngoài. Ngươi gặp mà dám bịa đặt Hoàng Phi chết, đáng tội gì?"
Chu Văn Đống hoảng hốt: "Hoàng Thượng!"
Tiêu Triển dậy: "Lui xuống . Sau tới đây ít thôi."
"Hoàng Thượng." Chu Văn Đống dập đầu: "Hoàng Thượng, thần khẩn cầu ..."
"Ra ngoài." Tiêu Triển lạnh lùng.
Chu Văn Đống kịp hối hận nữa. Lúc mới hiểu, Hoàng Thượng cho đến tận bây giờ vẫn tiếp thu chuyện Hoàng Phi trốn khỏi cung.
Thanh Lưu bước tới mời: "Chu đại nhân, mời ."
Chu Văn Đống ngẩng đầu Tiêu Triển: "Thần tội đáng muôn chết."
"Ra ngoài." Tiêu Triển vẫn chỉ hai chữ.
Tiếp theo, cửa đóng .
Thanh Lưu cũng chút bất an, giương mắt Tiêu Triển: "Hoàng Thượng."
Mê Truyện Dịch
"Trẫm còn tưởng là tin tức trọng yếu gì. Chu Văn Đống thế mà cũng chỉ đồn chuyện thị phi." Tiêu Triển vẫn như chuyện gì, xuống lật xem tấu chương.
Tễ Đông lũ lụt, Giang Nam bắt một tên quan tham ô. Lo nỗi lo thiên hạ, mới là trách nhiệm của bậc đế vương.