Từ A Man cúi mới rõ .
Mộ Cẩm : "Mỗi gặp ông , đều cảm thấy ông tiều tụy hơn so với . Ta cảm nhận sâu sắc rằng, Hoàng Thượng già. Những lúc ông gặp , hầu hết đều hỏi chuyện của mẫu , cũng thật buồn , lúc còn sống ở trong hoàng cung thì Hoàng Thượng thường xuyên lạnh nhạt bà, bây giờ qua nhiều năm như , cố chấp mấy chuyện nhỏ nhắt của bà. Ta ác ý nên kể nhiều chuyện đau buồn của mẫu . Có một , thế mà Hoàng Thượng đầu lau nước mắt."
Từ A Man về phía dải khăn mắt Mộ Cẩm.
"Khi đó hề đau lòng cho ông . mà..." Mộ Cẩm ngừng , ngừng thật lâu mới tiếp: "Dân chúng ông là một vị minh quân. Nàng xem, minh quân , nên cảm thấy khổ sở ?"
"Nhị công tử, cái hỏi chính . Lúc , những dân ở Tây Phụ Quan chúng suýt nữa thì đại quân Bách Tùy san bằng. Hoàng thượng đích trận, dẫn dắt tướng sĩ Đại Tễ đánh lùi quân địch, trả sự yên bình cho chúng . Quê hương của xây tượng của những tướng sĩ Đại Tễ, là vì dân chúng cảm kích Hoàng thượng dẹp yên chiến loạn. Tuy , ngài cha , chỉ là một con dân Đại Tễ, chỉ là... chuyện với tư cách là một dân của ngài." Từ A Man ảo não. Cái miệng của nàng vẫn thể an ủi Nhị công tử. "Còn nếu suy nghĩ với vai trò như Nhị công tử thì nghĩ Hoàng thượng là một cha ."
"Một chính trị gia chân chính đè ép nội tâm yếu ớt, mới thể là một vị thánh triết minh. Binh Bộ Thượng Thư thể xưng đế, nhưng trận chiến cùng Tiêu Triển , là một chính trị gia xuất sắc. Tình , tình bằng hữu là sự ràng buộc của , cũng là sự trở ngại của một vị đế vương. Hoàng Thượng là một chính khách kiệt xuất. như lời ngươi , ông là ân nhân của Đại Tễ. Ta là con dân, cảm thấy khổ sở vì Đại Tễ mất một vị minh quân." Mộ Cẩm : "Ta nghĩ, lòng đúng là cảm thấy khó chịu."
Một tay nàng xoa lên khăn Mộ Cẩm, che khuất đôi mắt . "Nhị công tử, với một lúc nữa."
"Lạnh ?" Mộ Cẩm hỏi.
Từ A Man lắc đầu, "Nhị công tử, mua cho nhiều xiêm y dày, đều mặc hết."
Mộ Cẩm đáp lời: "Ta đối xử với ngươi ."
" nha, Nhị công tử đối xử với ."
Mộ Cẩm gì nữa, dựa xe lăn, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.
Từ A Man nhớ rõ ánh trăng đêm nay, mới đầu là lạnh lẽo, nhưng về những ánh sáng bạc đó chiếu lên Nhị công tử, êm dịu ấm áp.
Mê Truyện Dịch
Nàng diện mạo của công tử xuất sắc, nhưng đêm nay mới , thì càng ngày càng hơn.
- ---
Đêm Trung thu, bộ hoàng cung loạn lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-231-so-phan-nhi-thap.html.]
Hoàng Thượng sớm sắp xếp, để một bản di chiếu.
Lam công công đang tuyên chiếu thư.
Nội dung của chiếu thư giống như nội dung cái đêm Hoàng thượng và Tiêu Triển bàn luận. Đế vị là của Thái Tử, đồng thời, Hoàng Thượng cũng đặc xá tội khi quân của Binh Bộ Thượng Thư và Mộ phủ.
Tiêu Triển quỳ cửa, thất thần, cho đến khi Lam công công nhắc nhở mới hồn mà tiếp chỉ.
Lướt mắt phi tần, thái giám và cung nữ quỳ đầy đất, trong lòng Tiêu Triển tự hỏi, Hoàng Thượng... Thật sự cứ như ?
Trên đường trở về, lời nào, bỗng nhiên ngước mắt, thấy nữ nhân cửa điện.
Lý Trác Thạch đang đợi , đây cũng là đầu tiên. Hơn nữa, nàng còn mặc một váy trong cung.
Tiêu Triển chăm chú bộ váy trắng của nàng. Hoàng Thượng băng hà, khắp thiên hạ đều mặc đồ trắng... Hoàng Thượng thật .
Nàng đưa tay về phía , trong mắt sự đành lòng.
Nàng từ nhỏ học giơ đao múa kiếm, trong tay vết chai, mềm mại dịu dàng, nhưng Tiêu Triển cảm thấy bản đang bấu víu lấy một tấm gỗ, lẩm bẩm bên tai nàng: "Ta từng nghĩ... Hoàng thượng cứ như ."
Lý Trác Thạch đỡ vai , thương tiếc : "Thái Tử điện hạ. Ở đây gió lớn, chúng về ."
Hắn dắt tay nàng, yên lặng về phía .
Cánh cửa đóng , chặn cơn gió thu đìu hiu, cũng chặn luôn ánh trăng tròn vạnh bên ngoài.
Tiêu Triển đốm lửa trong cung đăng, mất nụ dịu dàng, "Trác Thạch, nàng xem, đêm nay buồn ?"
"Hoàng Thượng và Thái tử cũng là cha con, m.á.u mủ tình thâm, Thái Tử nên cảm thấy buồn." Nàng chạm gương mặt , chạm một mảnh lạnh lẽo.
Hai cha con đấu đá nhiều năm như , Lý Trác Thạch cảm thấy, Hoàng Thượng và Thái Tử là đối thủ nhất, nhưng là kẻ thù ác nhất.