Lâm Ý Trí một lúc tiếp: "Ta chữa trị cho Thái Tử để nhặt về cái mạng già của , đồng thời cũng lý do để Hoàng Thượng đặc xá Mộ gia. Chỉ là Thái Tử hận ngươi thấu xương, chỉ sợ sẽ bỏ qua dễ dàng như . Ta hạ cho một loại độc, nhưng trúng một kiếm đe dọa đến tính mạng nên thể hạ độc quá mạnh. Chỗ độc thể giải, Thái Tử bắt đầu tìm kiếm danh y khắp cả nước. Hắn g.i.ế.c ngay nhưng thì chắc. Bước tiếp theo ngươi tính toán gì ?"
Mộ Cẩm ngẩng đầu: "Tạm thời con sẽ ở đây tĩnh dưỡng vài ngày. Người Mộ phủ sắp xếp thỏa đáng cả , con cũng yên tâm."
Lâm Ý Trí thở dài: "Không nghĩ tới, trốn nhiều năm như , vẫn thể thoát khỏi ân oán với Thái Tử."
Mộ Cẩm lạnh nhạt: "Vận mệnh hoàng tộc."
Lâm Ý Trí hỏi: "Mắt ngươi chuyển biến hơn ?"
Mộ Cẩm lắc đầu, "Vẫn ."
"Ở đây dược cốc nên nhiều thảo dược đều tìm thấy. Ta chỉ thể chọn mấy loại dược liệu gần giống, hiệu quả sẽ chậm hơn."
"Vâng."
"Đừng nản chí, nếu vi sư tìm dược liệu thích hợp sẽ chế đan dược cho ngươi."
"Vâng." Mộ Cẩm để ý lắm.
Thấy dáng vẻ cũng dáng vẻ lo lắng, Lâm Ý Trí thêm gì nữa.
Sau đó, Thốn Bôn đẩy xe lăn, đưa Mộ Cẩm phòng Từ A Man.
Từ A Man vội vàng lên chào đón, "Nhị công tử, đáng nhẽ để hầu hạ ."
Mộ Cẩm xua xua tay, "Ngươi thích thế nào thì cứ như ." Hắn ngừng hỏi: "Phải , ngươi là thêu một dải khăn che mắt cho ?"
"Vâng." Nàng hỏi: " mà... Nhị công tử, ngâm thuốc xong sẽ chuyển biến hơn ?"
"Ngươi cho rằng gọi ông là thần y, thì ông thành thần tiên luôn hả. Không nhanh thế , tóm đồ ngươi thêu cho vẫn cần dùng tới."
Mê Truyện Dịch
Từ A Man lấy khăn thêu, "Nhị công tử, ."
Mộ Cẩm xuống.
Nàng nhẹ nhàng phủ dải khăn che lên hai mắt , hình thêu bùa bình an vặn tai trái . Từ A Man , : "Nhị công tử, sẽ luôn bình an."
"Lời thật lòng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-225-so-phan-nhi-thap.html.]
"Vâng. Công tử bình an, nha theo cũng bình an."
Nói lý lắm. điều, phận hai trong ngữ cảnh quá xa cách. Mộ Cẩm : "Hôm nay ngâm thuốc nhàm chán, trái suy nghĩ nhiều. Thật , quý công tử như mới là rể hiền."
"..." Hai chữ "rể hiền", nàng hiểu nhầm thế nào, cũng dám áp lên Nhị công tử. Chỉ là theo công tử, thật sự lo lắng việc áo cơm.
Thế gian chuyện gì thể vẹn cả đôi đường. Vừa chân tình, phú quý, quá tham lam thì đến bản cũng còn.
"Những vở kịch ngươi ở Hướng Dương Thành, về chuyện thư sinh tiểu thư. Khi thi, các trạng nguyên vẫn nhiệt tình chân thành, nhưng khi đỗ trạng nguyên, hầu hết đều thành những kẻ bội bạc. Chung hoạn nạn thì dễ, chung phú quý thì khó. Ta thì , từ nhỏ đến lớn đều tại phú quý, danh lợi dụ hoặc cũng thu hút . Công tử văn nhã như đây, chẳng lẽ là một vị phu quân ?"
Chính bởi vì Nhị công tử hề để ý, cho nên khi gả cho sẽ kết quả là: "Vâng, khi sẽ lạnh nhạt, khi còn hưu thê."
Mặt Mộ Cẩm kéo căng, "Sao ngươi khiến chán ghét như ?" Hắn còn đang bệnh. Nàng cũng mấy lời dễ để bệnh như vui vẻ. Nghĩ đến việc chính đặt nữ nhân trong lòng, càng tức c.h.ế.t .
Tóm , Nhị công tử vui.
"Vâng , Nhị công tử là vị phu quân nhất đời."
"Nghĩ một đằng một nẻo." Càng đáng ghét.
Từ A Man thế nào, bắt đầu trầm mặc.
Mộ Cẩm cảm thấy phiền. Hắn : "Nếu tâm tình yên, phun một ngụm m.á.u đen, ngươi tự xách đầu đến gặp ."
Từ A Man vội vàng che miệng , : "Xin Nhị công tử, quên mất đang là bệnh."
"Ta dùng khăn che mắt thì ngươi liền nhớ hả? Bây giờ đang thương nặng, cũng vững, nửa đời còn thể thấy gương mặt đáng ghét của ngươi nữa ."
"Nhị công tử đừng tức giận. Công tử là một vị phu quân . Thật đó, gả cho thật sự ." Nàng nhấn mạnh: "Thật sự ."
"Ừ." Mộ Cẩm nghiêng , "Nói thử xem, như nào?"
"Người nghĩ xem, hậu viện của hòa thuận, hậu viện hòa thuận thì tranh đấu. Cuộc sống trôi qua tại phủ của cực kỳ thoải mái."
"Ừ."
"Ăn món ngon nhất, mặc lụa nhất. Có bao nhiêu nữ tử đều mong như . Nhị công tử thiện tâm, mới xây một tòa hậu viện như , để thể nô đùa, vui vẻ hoà thuận."