Mộ Cẩm : "Giao nàng cho ngươi, yên tâm."
"Sau ngươi đừng ghét bỏ nàng. Đây là tai họa, là ngoài ý . Cô nương gia trong lòng đau khổ, da mặt mỏng, ngươi mồm miệng độc ác, nàng sợ ngươi đuổi nàng ." Lâm Quý Đồng xuống: "Động viên nàng nhiều một chút. Tâm tình vui vẻ mới mau hết bệnh."
"Y thuật của sư phụ truyền cho ngươi, truyền cho . Ta tính nhẫn nại. Nàng từng tính kế , sớm ném nàng lên Phúc Trại." Đám nam tử Phúc trại lỗ mãng, phần lớn là nghĩa sĩ giang hồ, cho dù Thập Ngũ rơi tay sơn tặc cũng nguy hiểm đến sinh mạng. Mộ Cẩm ngày đó chỉ là dạy dỗ Thập Ngũ một chút.
Không ngờ lòi Nhị Thập.
"Khó trách Thập Ngũ cô nương nhắc đến tên ngươi liền phát run." Lâm Quý Đồng cảm khái, "Thanh danh của Mộ nhị công tử đều ngươi phá hỏng ." Nghĩ đến phận hiện giờ biến thành ăn chơi chác táng, Lâm Quý Đồng cũng chẳng trở về Nhị công tử. "Cho thời gian mấy tháng, điều dưỡng cho Thập Ngũ cô nương xong sẽ đưa về cho ngươi."
Mộ Cẩm : "Nếu cần dược liệu quý báu gì, cứ phái tới lấy."
Lâm Quý Đồng , Lỗ Nông cõng một đường về thẳng.
Thập Ngũ ngoài tiện, vì thế Mộ nhị công tử và Đinh Vịnh Chí hẹn Linh Lộc Sơn du ngoạn, mang tiểu theo. Khi trở về sẽ sơn tặc tới bắt thất của Mộ nhị công tử .
Thập Ngũ sắp rời khỏi Mộ phủ, nhu nhược đáng thương mà hỏi: "Nhị công tử, tiểu nữ còn thể trở về ?"
Mộ Cẩm đáp, "Đương nhiên, ngươi chỉ là chữa bệnh thôi."
"Tạ ơn Nhị công tử." Thập Ngũ xong lời , hỏi thêm gì nữa.
Lần nàng sơn tặc bắt , thấy nhiều tráng hán cường hãn, nàng sợ hãi dám ngẩng đầu. Sau đó trong phòng lâu, nàng rốt cuộc cũng thấy một giống thổ phỉ cường hãn. Những nam tử cao lớn đó gọi là "Nhị đương gia".
Không ngờ, tên quái y mặt nạ xí cũng là sơn tặc, hơn nữa còn sống ở sơn trại mà nàng từng bắt tới. Tiếp xúc với từng thời gian, Thập Ngũ đại phu mặt ác nhưng tâm thiện, cũng lo lắng chính khi rơi hoang ổ sơn tặc.
Tới bên hồ Linh Lộc Sơn, xe ngựa dừng tàng cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-173-so-phan-nhi-thap.html.]
Tiểu của Đinh Vịnh Chí nhảy xuống nước, bắt cá.
Thập Ngũ dựa lưng một cây đại thụ, một tay đỡ eo, nhắm mắt cảm nhận khí rừng núi trong lành.
Đoạn đường , Đinh Vịnh Chí gần như trầm mặc. Đến khi trong xe ngựa cùng Mộ Cẩm, mới mở miệng: "Trong cung rối loạn..."
Hôm nay thấy biểu cảm ngưng trọng của Đinh Vịnh Chí, Mộ Cẩm sớm dự cảm: "Ừ."
"Hôm , Hoàng Thượng ngã ở Ngự Hoa Viên." Đinh Vịnh Chí đưa tay lặng lẽ đóng cửa sổ, ngó nghiêng bốn phía, đè thấp âm thanh: "Ở ngay bậc thang mà năm đó tiên Hoàng Hậu ngã."
Hắn đầu Mộ Cẩm: "Bậc thang cao hơn so với các bậc khác, từng nhiều cung nữ ngã ở đó, do thần quỷ quấy phá gì. Hoàng Thượng chỉ trẹo chân, vết thương nặng nào. Có điều trong cơn hôn mê, Hoàng Thượng liên tục đây là tiên Hoàng Hậu hiển linh tới đón về."
Tiên Hoàng Hậu đang ở phương nào? Lời của Hoàng Thượng cực kỳ điềm lành.
Đinh Vịnh Chí tiếp tục : "Buổi tối hôm đó, thái giám, cung nữ, ngự y đều hoảng sợ, bộ đều quỳ xuống đất."
Mộ Cẩm hỏi: "Vết thương thế nào?"
"Ngự y kiểm tra cận thận long thể của Hoàng Thượng, mấy bàn bạc cả đêm, cảm thấy chỉ là trẹo chân. biểu hiện của Hoàng Thượng giống với bình thường, các ngự y dám kết luận." Đinh Vịnh Chí thở dài: "Lam công công hầu hạ Hoàng Thượng , cú ngã , Hoàng Thượng thường xuyên mất ngủ, thường xuyên nhắc đến tiên Hoàng Hậu. Giống như... Giống như trở về lúc tiên Hoàng Hậu mới qua đời."
Mộ Cẩm trầm mặc.
Mê Truyện Dịch
" lúc Hoàng Thượng cùng Thái Tử phân tranh cao thấp, Hoàng Thượng ngã một cú, đối với Hoàng Hậu mà Thái Tử mà đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Thế lực quần thần đang ngang , hiện giờ nghiêng về một bên." Đinh Vịnh Chí : "Đã nhiều ngày Hoàng Thượng bãi triều liền tới Ngự Thư Phòng, ai cũng gặp. Cha tìm cơ hội chuyện với Hoàng Thượng cũng . Ta chút lo lắng Thái Tử bên ..."
"Ta hiểu ý ngươi. Chỉ dựa Hoàng Thượng để kiềm chế thế lực Thái Tử, là quá dựa Hoàng Thượng ." Mộ Cẩm : "Ta sẽ để cho hộ vệ cải trang thành nô bộc, sắp xếp xung quanh Mộ phủ. Ngươi ngoài mặt tiếp tục ngoài ăn chơi, ngấm ngầm bố trí bộ."
"Vâng." Đinh Vịnh Chí : "Mặt khắc, Hoàng Thượng xa cách với Chiêu Nghi, Tô Yến Tinh kêu khổ với biểu tỷ cũng vô dụng. Chiêu Nghi vốn cũng quyền thế gì."