Tiêu Triển suy nghĩ trầm , định mở miệng chuyện. bỗng thấy tiếng chó sủa.
Nhị Thập kinh hoảng chạy hành lang, phía là một con ch.ó nhỏ đang nhe nanh đuổi theo.
Chu Văn Đống chắn hành lang, duỗi tay chắn đường, "Không thể..."
Lời dứt, Nhị Thập cúi , chui qua cánh tay .
Chu Văn Đống chán ghét nữ nhân và chó. Thấy nàng , con ch.ó cũng đuổi theo. Hắn đá văng con chó, thèm để ý tới tiếng chó sủa, bước nhanh tới định lôi Nhị Thập .
Nhị Thập chạy thẳng đến chỗ Mộ Cẩm.
Tiêu Triển ác ý thò một chân , nàng vấp ngã.
Mắt thấy Nhị Thập sắp ngã, Mộ Cẩm đỡ lấy nàng. Tay hai chạm trong nháy mắt, viên thuốc trong tay nàng lăn tay .
Mộ Cẩm vẻ mặt đầy giận dữ, quát lớn: "Đồ nữ nhân phép tắc, cút ngoài cho ."
Nhị Thập lên, đáng thương vô cùng mà khoa tay múa chân một đống.
Hắn kiên nhẫn mà phất tay: "Cái quái gì thế ?"
Nàng vội vàng quỳ xuống đất xin tha.
Mộ Cẩm xách cổ áo nàng lên, ném ngoài, "Còn cút ?"
Nhị Thập ủy khuất lau khóe mắt, thất tha thất thểu chạy .
Ngày hôm đó, Tiêu Triển là say , khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo vì say rượu mà ửng lên.
Mộ Cẩm vui sướng khác gặp họa, châm chọc : "Nhìn Triển công tử thế , càng là tuyệt sắc giai nhân. Ta từng thấy một loại ngọc bạch đào, trong suốt thuần khiết, dùng để hình dung Triển công tử lúc cực kì phù hợp." Nói xong, uống một chén rượu.
Tiêu Triển chống khuỷu tay bàn đá, bốn ngón tay day nhẹ huyệt thái dương để tỉnh táo. Tuy đang men, nhưng những lời trêu chọc của Mộ Cẩm vẫn lọt tai . Đường đường là Thái Tử, nào ai dám giống như Mộ Cẩm, đùa, năng tùy tiện.
Tiêu Triển mở to mắt, chằm chằm Mộ Cẩm.
Đuôi lông mày Mộ Cẩm như khắc lên sự thỏa thuê đắc ý, thể tùy ý tháo bỏ ngụy trang.
Tiêu Triển miễn cưỡng duy trì hòa khí mặt: "Lại để Mộ công tử chê , thắng nổi công lực của rượu, tiếp nữa."
"Không dám, dám." Mộ Cẩm dậy đỡ tay Tiêu Triển, ân cần : "Triển công tử, đưa công tử về phòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-156-so-phan-nhi-thap.html.]
"Đa tạ." Tiêu Triển bất động thanh sắc, nhẹ nhàng phất tay Mộ Cẩm : "Không nhọc Mộ công tử, Chu Văn Đống."
"Có mặt." Chu Văn Đống tới, lập tức nâng Tiêu Triển lên.
Núi đá cháy vàng cùng với rừng cây xanh lá, mơ hồ điên đảo, Tiêu Triển chịu nổi nữa, bám tay Chu Văn Đống, đầu gục xuống, mất tri giác.
Mộ Cẩm phát tiếng "Chậc chậc".
Chu Văn Đống nâng Tiêu Triển lên vai , lạnh lùng : "Mộ công tử, chúng xin cáo lui ."
"Đi ." Mộ Cẩm vẫy vẫy tay, liếc mắt ái mộ. Hai cùng uống đến nửa bầu mà Tiêu Triển say bí tỉ. "Đáng tiếc cho một vò rượu ngon."
Chu Văn Đống là luyện võ, dù ngữ khí ngả ngớn của Mộ Cẩm giống như bình thường, nhưng Chu Văn Đống vẫn cảm thấy đang nhục Thái Tử. Sắc mặt đanh , nâng cánh tay Tiêu Triển lên, thận trọng từng bước về phía .
Cũng vì bởi bộ tâm tư của Chu Văn Đống đều đặt Tiêu Triển, hề để ý đến sự dị thường của Mộ Cẩm.
Thuốc giải rượu kìm hãm men say, nhưng thuốc và rượu trộn lẫn với khiến lưng Mộ Cẩm thấm một mảng lạnh lẽo.
Chu Văn Đống qua hành lang, Mộ Cẩm liền nhanh chóng trở về phòng Nhị Thập.
- ---
Mộ Cẩm kịp chuyện với Lâm Quý Đồng, mệt mỏi ngừng, phất phất tay, ngã lên giường nhắm mắt ngủ luôn.
Lâm Quý Đồng : "Ngủ một giấc là khỏe thôi." Hắn cùng Thốn Bôn sang phòng bên cạnh.
Nhị Thập tiếp tục công việc thêu thùa của .
Qua hồi lâu, nàng đem khăn lụa thêu xong so lên khuôn mặt Mộ Cẩm. Nhị công tử sắc kinh diễm, so với khăn lụa... Tạm , cũng tạm .
Gấp khăn lụa , Nhị Thập cúi đầu ngắm Nhị công tử đang ngủ say. Hắn dỡ xuống sự phòng , lông mày kiêu ngạo trở nên yên lặng.
Trước nàng ngủ , dậy cũng muộn hơn . Lúc nào mới thể thấy Nhị công tử đơn thuần, thanh khiết như ? Tựa như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn vô hại.
Nhị Thập thò tay lên má tư thế véo véo. Nàng dám véo thật, nếu chẳng may đánh thức , nàng chắc chắn ức hiếp.
Kế hoạch Nhị công tử thích nàng tiến hành một nửa thì ngừng trệ. Nàng kinh nghiệm tình trường, hơn nữa Nhị công tử lúc thì thế , lúc thì thế nọ, khiến nàng thể chạy theo kịp.
Mê Truyện Dịch
Nhị công tử thương nàng, sủng nàng, trong chớp mắt hung dữ với nàng, mắng mỏ nàng. Nếu một ngày nào đó Nhị công tử thích một , bộ dạng lúc đó sẽ thế nào? Có thể là giống như lúc ở Hướng Dương Thành, dịu dàng, ân cần nàng sởn hết cả gai ốc, thật đáng sợ.