Hắn đang định tiếp, cảm nhận tiếng bước chân gấp gáp ở bên ngoài.
Nếu việc gấp, Thốn Bôn sẽ tới đây quấy rầy. Mộ Cẩm gỡ xuống vẻ mặt trêu đùa Nhị Thập.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Thốn Bôn: "Nhị công tử, trong phủ xảy chuyện."
Ánh mắt Mộ Cẩm lập tức lạnh lẽo: "Vào ."
Thốn Bôn đẩy cửa: "Đêm hôm qua, Yểm Nhật Lâu xảy hỏa hoạn."
Nghe , Nhị Thập liền kinh hãi. Nàng bước lên, bàn chân bỗng trượt một cái. Lúc lúc đùa.
Mộ Cẩm kịp thời ôm lấy nàng,
"Trong phủ phái thúc ngựa suốt đêm tới truyền tin." Thốn Bôn tiếp tục : "Các cô nương bảo tính mạng, điều thể thương ngoài."
Nhị Thập nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Cẩm. Ban đêm... Xảy hỏa hoạn... Vết thương của các nàng thế nào ?
Mộ Cẩm nhanh chóng quyết định: "Chuẩn khởi hành hồi kinh."
"Vâng."
Mộ Cẩm : "Truyền tin về, đại phu nên mời thì mời, dược liệu nên dùng thì dùng, hầu hạ tận tâm tận lực, chữa trị thật những nữ nhân đó cho ."
"Vâng."
Chu Văn Đống vốn cùng đến Hướng Dương Thành với Tiêu Triển. Có điều, khi Thái Tử gặp nguy hiểm, Chu Văn Đống ẩn ở chỗ . Lúc nhận tin thị vệ truyền tới, mới đến khách điếm.
Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch mỗi thuê một phòng. mà phòng của Tiêu Triển chỉ dùng nơi nghị luận. Lúc ngủ, chỉ ngủ giường Lý Trác Thạch mới thể yên giấc.
Thấy Chu Văn Đống tìm tới, Tiêu Triển dự cảm lành. "Trong cung thế nào ?"
"Hoàng Thượng bắt của chúng , thị vệ kịp diệt khẩu, chậm một bước." Chu Văn Đống quỳ một gối, thận trọng : "Thần thất trách."
"Đã ." Tiêu Triển nhắm mắt, xoa xoa trán.
Chu Văn Đống tiếp tục : "Hoàng Thượng hỏi, Thái Tử khi nào hồi cung."
Tiêu Triển hạ mắt, suy tư một lát, : "Lập tức khởi hành hồi kinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-147-so-phan-nhi-thap.html.]
"Vâng." Chu Văn Đống đáp, thôi: "Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng đây là hỏi tội ?"
"Không cả." Tiêu Triển xua tay: "Ta cùng Hoàng Thượng tranh đấu nhiều năm như . Người tới , ai cũng lúc thất sách. Tiếp theo, bước nào bước nấy."
"Vâng." Chu Văn Đống thêm: "Thái Tử điện hạ, Mộ gia cũng xảy chuyện."
Nhớ tới bản mặt tùy tiện của Mộ Cẩm, Tiêu Triển chút phức tạp: "Chuyện gì?"
"Yểm Nhật Lâu nơi thất của Mộ Cẩm ở, đêm qua xảy hỏa hoạn."
Tiêu Triển thuận miệng hỏi một câu: "Do vô tình gây ?"
Chu Văn Đống trả lời: "Có gây ."
Tiêu Triển thoáng nhướng mày, hề hạ lệnh cho mật thám g.i.ế.c .
"Mấy ngày , mật thám phát hiện Mộ phủ một nữ tử thể lợi dụng, chính là Nhị phu nhân Tô Yến Tinh. Tô Yến Tinh tuy là chính thê. bấy lâu nay mà , nàng là chịu cảnh Mộ Cẩm vắng vẻ nhất. Mặt khác, từ khi Tô Yến Tinh gả Mộ gia, bệnh nặng bệnh nhẹ ngừng. Mật thám hồi báo, đây thật là do Mộ Cẩm trốn tránh việc viên phòng, sai đại phu tính kế chỗ Tô Yến Tinh." Chu Văn Đống hiểu lắm, Mộ nhị công tử phóng túng ngày một ngày hai, đến khi mỹ nhân danh chính ngôn thuận viên phòng, ngược cự tuyệt? Quả nhiên, phong nguyệt là thứ khó giải thích nhất thế gian.
Chu Văn Đống tiếp: "Ở Trấn Nam Thành một sòng bạc từng gây thù kết oán với Mộ Cẩm, mật thám ngụy trang thành của sòng bạc, trả thù Mộ Cẩm một chút. Tô Yến Tinh ý nhớ kỹ, chỉ nhớ kỹ, mà còn tay hành động. Chuyện phóng hỏa, thần đoán Tô Yến Tinh tự ý bày , nàng mượn đao g.i.ế.c , giá họa cho mật thám."
Tiêu Triển hỏi: "Lửa cháy thế nào?"
Chu Văn Đống đáp: "Lửa bắt đầu từ phòng của một tiểu . Trong lâu hộ vệ, Tô Yến Tinh gặp khó khăn gì, lửa cháy nửa tòa lầu. Tiểu thấy phòng xảy hỏa hoạn thì lớn tiếng kêu cứu, các nữ nhân khác tỉnh giấc, cùng kéo nàng chạy ngoài."
"Mộ gia tra ai phóng hỏa ?"
"Lúc mật thám hồi báo, tạm thời . Mộ nhị công tử ở nhà nên chủ trì đại cục, là Tam tiểu thư mặt mời đại phu." Chu Văn Đống chần chừ : "Mộ lão gia , chuyện chờ Mộ công tử về xử lý."
"Nhị phu nhân ngược thủ đoạn cũng thật độc ác. Một mồi lửa, cũng đủ để hủy hoại cả một đám mỹ nhân." Tiêu Triển : "Bảo mật thám tiếp tục bóng gió, nhất là kéo Nhị phu nhân về phía chúng ."
"Vâng."
Mê Truyện Dịch
Chu Văn Đống rời , Tiêu Triển tới một gian phòng khác.
Lý Trác Thạch cửa sổ, bàn vẫn là bàn cờ Tiêu Triển hôm nay chơi xong.
Tiêu Triển liếc mắt bàn cờ, : "Trong cung biến, thu dọn một chút, chuẩn hồi cung."
Lý Trác Thạch đầu , bỗng nhiên : "Ta mới nhận , tòa thành cũng là một chỗ ." Có thể ở chỗ thấy cuộc sống muôn màu, so với nỗi khổ của nàng, so với nỗi buồn của nàng, trong truyện phong nguyệt xưa càng nhiều hơn. Khiến cho nàng cảm thấy, chính địa vị chính cung duy nhất của một nam nhân, dù trái tim , cũng là may mắn .