Đại phu nhận lấy, đưa mắt . "Canh tránh thai tính lạnh, thỉnh thoảng uống thì . Không nên uống lâu dài."
"Cảm tạ đại phu." Mộ Cẩm ôm ngang Nhị Thập.
Bốn trở về biệt viện.
Nhị Thập đệm nửa tỉnh nửa mê.
Trên đường, Dương Đào dừng sắc thuốc giảm đau đại phu kê cho.
Mộ Cẩm đỡ Nhị Thập, tự tay đút cho nàng uống.
Nhị công tử rốt cuộc cũng lúc khiến nàng thoải mái. Nàng giơ tay ôm lấy .
"Như thế nào lời như ? Nghe lời như thật giống ngươi." Lời mặc dù , Mộ Cẩm vô cùng hưởng thụ cái ôm của nàng. Hắn vén tóc nàng, "Trong nội cung một bí thuật, khi Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử, cung nữ sẽ xoa bóp cho phi tử, tiết long chủng ."
Nhị Thập cọ cọ n.g.ự.c .
Mộ Cẩm : "Về uống ít canh tránh thai."
Nàng gật đầu. Có lẽ là mơ hồ, nàng mà như Nhị công tử đang thương tiếc nàng.
- ---
"Trác Thạch về." Tiêu Triển liếc mắt trời, "Cái tòa Đông cung trống vắng lạ thường."
Thanh Lưu dám lên tiếng, bởi vì chỉ chủ tử mới thể cung điện trống vắng.
Lúc , ngoài cửa truyền lời: "Thái Tử điện hạ, Chu Văn Đống cầu kiến."
"Để ." Tiêu Triển thư phòng.
"Thần tham kiến Thái Tử điện hạ." Chu Văn Đống hành lễ.
Tiêu Triển hỏi: "Trác Thạch khi nào trở về?"
"Thần rõ." Chu Văn Đống quan tâm đường của Lý Trác Thạch.
Thái Tử ban thưởng nàng phận Thái Tử Phi, là vì cảm thấy nàng thể dùng . Tâm phúc của Tiêu Triển hề coi Lý Trác Thạch là Thái Tử Phi chính thức.
Nô tài lệnh chủ tử, tình cảnh Lý Trác Thạch như , thể Tiêu Triển chút ngầm đồng ý. Tiêu Triển mở miệng: "Hôm nay tới chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-135-so-phan-nhi-thap.html.]
"Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, mật thám từ Thượng Đỉnh Thành trở về."
"Nói."
"Lâm Quý Đồng cha , là một cô nhi. Khoảng chừng bảy, tám tuổi, Lâm đại phu tính tình cổ quái trong thành nhặt , theo bên Lâm đại phu học tập y thuật. Dịch kinh bát quái cũng do Lâm đại phu truyền dạy." Chu Văn Đống : "Lâm Quý Đồng sinh non, thể chất gầy yết, thở hổn hển, thỉnh thoảng ho khan. Tính tình thích việc thiện, thường chữa bệnh từ thiện cho dân nghèo trong vùng."
"Tính tình cổ quái?" Tiêu Triển nhớ : "Ta từng Hoàng Thượng , lúc đến Thượng Đỉnh Thành tìm đại phu, cũng gặp một đại phu tính khí khó chịu. Đại phu giao tình với tiên Hoàng hậu, lúc mới đồng ý chữa trị cho Hoàng Thượng."
Vẻ mặt Chu Văn Đống nghiêm : "Thái Tử điện hạ, Lâm đại phu tên là Lâm Ý Trí, cùng với đại phu Hoàng Thượng gặp, liệu cùng là một ?"
"Nếu thì thật trùng hợp." Tiểu Triển như suy nghĩ điều gì đó: "Lần ngươi , Mộ nhị công tử cũng bởi vì cơ thể yếu ớt nên tìm thầy chữa bệnh ở Thượng Đỉnh Thành?"
" ."
"Khi đó, Mộ nhị công tử mấy tuổi?"
"Khoảng chừng tám tuổi. Cùng lúc Lâm Quý Đồng đến Thượng Đỉnh Thành."
"Cùng tìm vị đại phu đó ?"
"Lâm Ý Trí nổi danh thần y ở nơi đó. Mộ lão gia ngàn dặm tìm thầy chữa bệnh, tìm chính là tìm thần y."
"Lâm Quý Đồng, Mộ nhị công tử, cùng là sinh non thể yếu, đều tầm tám tuổi, đều cùng một đại phu chữa trị." Tiêu Triển chậm rãi : "Khác duy nhất chính là, một gã thì đến nay vẫn còn thở hổn hển, một gã thì vui vẻ tung tăng."
Đâu chỉ là vui vẻ , xong Chu Văn Đống hình dung, Mộ nhị công tử đến nửa phần dáng vẻ tiều tụy.
Tiêu Triển nhắm mắt , cảm thấy tim trong n.g.ự.c đập nhanh khó chịu. Trùng hợp chồng chéo quá nhiều, nhiều đến mức thể nghi ngờ. Hắn phất phất tay, "Lui xuống ."
"Vâng." Chu Văn Đống rời .
Tiêu Triển xoa xoa mi tâm, đó cung Hoàng hậu thỉnh an. Hỏi lúc chiến sự ở Tây Phụ Quan, đại phu chữa trị cho Hoàng Thượng là ai.
"Vị đại phu tên là Lâm Ý Trí, là bằng hữu cũ của Chân hoàng hậu. Hoàng Thượng trị khỏi lập tức hạ lệnh, Lâm Ý Trí cả đời rời khỏi Thượng Đỉnh Thành." Nói đến đây, Hoàng hậu phẩy quạt phía vai , hỏi: "Sao hỏi việc ?"
Tiêu Triển : "Hôm nay nhớ tới Trác Thạch thương, chút bận tâm. Ngày khác mang nàng Thượng Đỉnh Thành một chuyến."
"Lâm Ý Trí y đức, thường thấy c.h.ế.t mà cứu. Ngoại trừ vài câu của Chân hoàng hậu, những khác gì đều ." Nói đến đây, Hoàng hậu đột nhiên nở nụ . "Lâm Ý Trí y thuật cao minh thì cái gì? Cứu nổi Chân hoàng hậu. Nữ nhân ngã một cái, thể như phá nát."
Mê Truyện Dịch
Tiêu Triển nở một nụ , chuyện, chỉ chốc lát .
Ánh nắng đổ xuống, hành lang dài êm ả, yên tĩnh. Tiểu Triển cảm thấy ấm áp, ngược tựa như ngâm trong mưa đá, khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn.