Mộ Cẩm đè ức chế, tối tăm phiền muộn nổi lên ở trong lòng, lộ ở đáy mắt.
Bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm dọa . Tiếng sấm vốn tưởng nên ướt át bởi nước mưa, thế nhưng lúc xuyên qua mây đen là tiếng khô khốc.
Nhị Thập chút nhúc nhích, chính là học bản lĩnh trầm mặc của Thốn Bôn. Mãi đến khi túm chặt ở cổ tay, nàng mới nâng mắt lên.
Cái tính tình của Mộ Cẩm sớm phát , thế nhưng cảm thấy, ngày ném nàng hồ nước, chút tiếc hận. Bởi vì chút tiếc hận , khoan dung với nàng nhiều. Nào , từ ngày , nàng bắt đầu bày cái vẻ mặt lãnh đạm chút cảm xúc.
Lúc đầu hai cách khá xa, duỗi tay kéo một cái như , Nhị Thập chịu nổi sức lực, suýt nữa quỳ rạp xuống boong thuyền.
Mộ Cẩm kịp thời nâng nàng lên, đem cả nàng kéo tới mặt.
Nhị Thập sợ gì đối với thể nàng, sớm giao cho , bao nhiêu cũng gì khác biệt. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Mộ Cẩm dùng cây quạt chọc n.g.ự.c nàng, hỏi: "Lời của ngươi, nhớ rõ ?"
Nàng gật đầu.
"Ta chỗ của ngươi."
Để tỏ lòng trung thành, nàng nghiêm túc gật đầu.
"Cam tâm tình nguyện."
Mê Truyện Dịch
Nàng tiếp tục nghiêm túc gật đầu.
"Vừa dạy ngươi ngôn ngữ của câm điếc cơ mà."
Nhị Thập khoa tay múa chân: "Nhị công tử, tiểu nữ cam tâm tình nguyện." Nàng quỳ gối đùi , thẳng thắn xuống đôi mắt .
Hắn vẫn thấy từ đôi mắt . Hoá là đáy lòng , trong mắt . "Vì bày vẻ mặt đó cho xem?"
Nhị công tử nhàn rỗi hai ngày, bỗng nhiên trở nên đáng sợ. Nhị Thập thật là vô tội. Thốn Bôn cũng là vẻ mặt cảm xúc, đó là trung thành và tận tâm. Sao đến nàng, trở thành bày vẻ mặt? Nhị công tử cái gì, nàng liền cái đó, nào còn sắc mặt của chính . Cái vị Nhị công tử thật khó hầu hạ, nàng tỏ lòng trung thành giống nô tài bình thường, nhưng vẫn tìm cách gây khó dễ, bàn tay véo eo nàng, sức lực cực kỳ tàn nhẫn. Nàng sợ hãi, vết thương vai khép , ngộ nhỡ eo bẻ gãy...
Tia chớp nhoáng lên, chiếu sườn mặt đôi nam nữ. Hai cách nửa thước.
Bên ngoài mưa phùn rả rích, trong khoang thuyền đáy mắt của Nhị công tử cũng mưa gió, "Ban nãy vì kéo tay Thốn Bôn?"
Nhị Thập thấy oan uổng. Nàng kéo Thốn Bôn thì rơi xuống sông mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-phan-nhi-thap/chuong-102-so-phan-nhi-thap.html.]
Mộ Cẩm đột nhiên nâng lên cánh tay, "Cho ngươi kéo."
Nàng lời mà nhẹ nhàng nắm lấy. Nàng dám nắm chặt, ai mà tâm tư của Nhị công tử thế nào, vu oan nàng mượn cớ kiềm chế chủ tử, khả năng.
"Vừa kéo dùng sức lắm mà." Nhị công tử nóng lạnh.
Đó là đương nhiên, vì lúc là lúc nguy cấp. Hơn nữa kéo chính là Thốn Bôn. Lực mạnh, cũng sẽ ném nàng . Nhị công tử thì giống, nếu mất hứng, thể chút do dự ném nàng cho cá ăn.
"Dùng sức kéo."
Nhị Thập lệnh, dùng sức giữ chặt.
Nhị công tử ném nàng , chỉ dùng đôi mắt thấy thanh quang nàng, "Về té ngã rõ nên thế nào ?"
Nàng . vì sắc mặt Nhị công tử vui, nàng chỉ thể bộ hiểu, mặt chút biểm cảm mà gật đầu.
Đến Lĩnh Châu, thuyền cập bờ.
Nhị Thập cực kỳ cẩn thận, vịn Dương Đào xuống thuyền.
Cả tòa thành che phủ bởi một màn sương trắng nhàn nhạt, từ xa như xây mây khói, tựa như tiên cảnh.
Dương Đào mở dù, : "Ở đây nhiều lũng sông, núi cao, mùa xuân mùa hạ sương mù dày đặc. Bởi nên gọi là Tiên Thành. Rất thích hợp với Nhị Thập cô nương, giống như tiên nữ du ngoạn."
Nhị Thập: "..." Nhị công tử, Thốn Bôn, Dương Đào, ai cũng hơn , bình thường so với Nhị Thập còn hơn. Hai chữ "tiên nữ", Nhị Thập dám nhận.
Sương mù tan, thêm cả mưa rơi.
Thốn Bôn tìm xe ngựa, Dương Đào chờ ở giao lộ.
Mộ Cẩm kéo Nhị Thập đến mái hiên nhà tránh mưa. Mưa bụi bay mái tóc đen của nàng, hỏi: "Cái trâm ngọc bích của ngươi ?"
Nhị Thập lắc đầu. Thu dọn lâu như , vẫn thể đoán đúng tâm tư của Nhị công tử, quên rằng thích trâm ngọc bích.
Mái hiên nhà bằng cỏ rộng lắm, vì thể để chủ tử ướt, Nhị Thập chút hướng phía ngoài, nhường mái hiên cho .
Mộ Cẩm nhận , con mắt dừng ở trong màn sương mù trắng khói, một tay đưa sang ôm ngang eo nàng.
Trên đường lớn kẻ đến , thể so với trong nhà. Nam nữ mật suy đồi phong hóa. Dắt tay gây chú ý , huống chi còn ôm nàng ngang ngược như .