Rõ ràng   tự nhủ  bỏ qua, nhưng ánh mắt trách móc nặng nề của ba vẫn khiến  vô thức  giải thích:
 
“Ba, hôm qua   , nếu  đưa  sổ ghi của  , thì con sẽ   nữa.  tới giờ con vẫn  thấy, nên con chỉ  thể hiểu là…  .”
 
“Đã là  ngoài của nhà , thì Tết con cũng  cần ở .”
 
  , giọng  mang theo cảm xúc, nhưng vẫn khàn đặc.
 
Tủi  như sóng cuộn dâng lên từng đợt.
 
Chị và em  đều bối rối, hỏi:
 
“Sổ gì cơ?”
 
Mẹ   như thể bà   đúng:
 
“Nó  sổ ghi chép của !”
 
“Sổ của ,  thích ghi gì thì ghi,   thấy ai   soi mói việc ghi chép của  ?”
 
“Chuyện  dù  ở ,  cũng chẳng sợ,   thấy  hổ! Con Hai, mày cứ tiếp tục  loạn ! Mẹ  cho mày , càng  ,  càng  cho mày đồng nào. Của hồi môn hả? Đừng mơ!”
 
Chị  như thấy    quá, liền kéo :
 
“Mẹ, đừng  . Sổ gì, đưa con xem .”
 
Mẹ   đưa, nhưng cả chị và em đều giục.
 
Cuối cùng    nhà.
 
 nghĩ chị sẽ thương , sẽ  về phía .
 
Bao lâu nay, trong nhà  đối xử  nhất với , luôn là chị.
 
Hồi  bỏ học, chị khuyên  đừng bỏ sớm.
 
Khi    nộp lương,  giận  đến nửa năm   chuyện, cũng là chị giảng hòa để  chấp nhận cho  tự giữ tiền.
 
Đôi khi em trai  lời khó , chị cũng nghiêm giọng ngăn .
 
Người xưa , “chị cả như ”, trong lòng , chị  chỉ là chị, mà như nửa  .
 
Một   còn chu đáo hơn cả  ruột.
 
Vì , khi thấy chị lật giở cuốn sổ với gương mặt nghiêm trọng, sự tủi   kìm nén bấy lâu bỗng vỡ òa.
 
Nước mắt  rơi lã chã.
 
Quả nhiên, chị trách :
 
“Mẹ,    chỉ ghi riêng chi tiêu của em Hai? Sau  còn bắt nó trả chắc?”
 
“Ai bắt nó trả? Mẹ chỉ  cho nó thấy, bình thường   tiêu bao nhiêu cho nó! Suốt ngày   thiên vị, các con xem ,  thiên vị  ?”
 
“Ba vì giảng hòa mới   ghi hết của  , nó  cứ đòi xem! Còn   xuống thang! Các con lớn , hiểu chuyện, học hành cao, các con  xem  sai chỗ nào?”
 
“Chị Hai, chị cũng thật nhỏ nhen quá. Mẹ   chỉ ghi để nhớ,  bắt chị trả ,  chị cứ  ầm lên, Tết nhất còn gây rối  gì?”
 
Em  sốt ruột chen .
 
Nó còn vỗ về , như sợ  buồn:
 
“Mẹ đừng giận, chị Hai  hiểu chuyện, để tụi con  giúp .”
 
Mẹ  thấy   bênh, lập tức    kêu:
 
“Vẫn là con trai là  nhất! May mà các con về kịp,  thì  uất ức c.h.ế.t mà chẳng ai !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/so-ghi-no-nuoi-con-cua-me-toi/3.html.]
Chị  gập cuốn sổ, đến gần , nhẹ nhàng :
 
“Em Hai,  xin   .”
 
 sững sờ, giọng nghẹn ngào, đầy nước mắt và giận dữ:
 
“Tại  em  xin ? Em  gì sai?”
 
“Em chẳng  gì sai cả.”
 
Chị bình thản .
 
“ EmHai ,  là con cái, ba  lớn tuổi , đừng  họ buồn,  ?”
 
“Em cúi đầu xin  . Đây là ba  , chứ    ngoài. Mẹ  rõ ,  bắt em trả, chỉ vì  đừng  to chuyện nữa,  ?”
 
“Nếu em vẫn thấy ấm ức, chị sẽ đổi tên sổ  thành tên chị, coi như là chi tiêu của chị,  ?”
 
Chị dỗ  như dỗ trẻ con.
 
  hiểu ,   càng thấy tủi .
 
Vừa uất nghẹn,  mơ hồ,  đau,  tự trách.
 
Cảm giác như chính  mới là  vô lý, gây chuyện.
 
Trước giờ, nếu chị  ,  thường sẽ nhượng bộ.
 
Lần   cũng do dự.
 
Ba , tình , m.á.u mủ – những thứ  chẳng thể dứt bỏ, như bám sâu  da thịt.
 
Muốn cắt bỏ, chẳng khác gì tự rạch da, xé thịt, đau thấu xương.
 
 ánh mắt    thấy sợi dây phơi ngoài sân, treo kín những cây dồi cay đỏ au, đung đưa trong gió như nhắc nhở.
 
 nghiến răng,   bước .
 
    bao xa, điện thoại rung liên tục.
 
Thì   gửi tin nhắn trong nhóm gia đình.
 
【Con Hai   lời cha , nhất quyết  theo bạn trai ăn Tết,  tuyên bố từ nay cắt đứt quan hệ  con.】
 
【Từ nay chuyện cưới xin của nó  liên quan đến , chuyện sinh lão bệnh tử của vợ chồng  cũng  liên quan đến nó.】
 
【Nó chỉ vì đàn ông mà cãi cha , vì tiền mà bất chấp  thứ. Xin   chứng kiến. Sau  nếu nó  lóc cầu xin giúp đỡ,   giúp   tùy ý, đừng ngại chúng .】
 
【Nếu nó vay tiền  , mong   nghĩ kỹ. Vợ chồng  sẽ  trả , cũng    bảo lãnh.】
 
Một loạt cô dì chú bác bạn bè hỏi: “Sao ? Xảy  chuyện gì?”
 
Ba  nhắn: 【Con nhỏ dại, giận dỗi bỏ nhà , xin  để   chê .】
 
【Con Hai  cưng chiều quá hóa hư, Tết mà bỏ , chúng  chỉ sợ   nó mượn danh   vay tiền,   khó xử. Con cái lớn , cũng nên  ngoài va vấp, để nó  bên ngoài chẳng ai hại nó như nó tưởng.】
 
Vài  lớn vội vàng :
 
【Tết nhất , con Hai   thì mau về , đừng để ba  lo.】
 
【To xác  mà còn đòi tiền cha ?  ủng hộ  chị,  dạy cho nó một bài học!】
 
【Không  thế nào, nhưng Tết nhất mà gây chuyện, là bất hiếu, mất phúc khí năm mới! Con Hai   lời lắm,  giờ thành  thế ? Chắc  bạn bè  lôi kéo?】
 
  giải thích, nhưng  thấy vô nghĩa.
 
Ngay cả  ở chung một nhà còn  hiểu , thì mấy  chỉ gọi là “họ hàng”   tin?