Bệ hạ thở dài, vẫy tay gọi Nhạc Hoài đến, ôm nó  ngực. 
 
“Con ngoan, đừng . Trẫm  phái ba nghìn tinh binh  tìm, nhất định sẽ tìm  tướng quân.”
 
Ánh mắt bệ hạ  , phức tạp. 
 
“Chu Mộ Dao, ngươi là thê tử vủa Nhạc tướng quân, hiện    mặt, tướng phủ và Hoài nhi giao cho ngươi trông nom.”
 
“Thần phụ cảm tạ ân điển bệ hạ.” 
 
Ta quỳ xuống hành lễ. 
 
“ thần phụ mạo  xin bệ hạ cho thần phụ  đến biên ải.”
 
Bệ hạ chưng hửng một lát  lắc đầu. 
 
“Biên ải hiểm ác, một nữ nhân   thể ? Hơn nữa Hoài nhi còn cần  chăm sóc.”
 
“Chính vì Hoài nhi cần phụ , nên thần phụ mới  .” 
 
Ta  thẳng, giọng cương quyết. 
 
“Tướng phủ  thể giao cho quản gia lo liệu, nhưng tướng quân là phu quân của thần phụ, thần phụ  thể khoanh tay   sinh tử vô định. Xin bệ hạ nhắm mắt thuận cho!”
 
Nhạc Hoài vùng khỏi lòng bệ hạ, quỳ bên cạnh . 
 
“Bệ hạ, Hoài nhi cũng  !”
 
Bệ hạ  chúng , im lặng lâu  cuối cùng gật đầu. 
 
“Được, trẫm chuẩn. Trẫm sẽ phái một đội quân  cận hộ tống ngươi, và ban chiếu thánh,  đường các quan phủ sẽ tiếp ứng. Nhớ cẩn trọng  việc, nếu  tìm  tung tích tướng quân thì mau chóng trở về, đừng để Hoài nhi  chịu nhọc nhằn.”
 
“Thần phụ tuân mệnh, cảm tạ bệ hạ!” 
 
Ta cắn môi để khỏi bật , kéo Nhạc Hoài cùng lạy sâu.
 
Ngựa xe chạy nửa tháng, tiến  địa giới biên ải. 
 
Cảnh tượng nơi    khác với kinh thành: hai bên đường cỏ dại um tùm, thỉnh thoảng thấy ngôi làng hoang, vách tường đổ nát lạnh lẽo  gió. 
 
Hứa Mặc trực tiếp dẫn   doanh trại;   thấy  đều ngẩn  một lát  đồng loạt chào hỏi.
 
Ta kéo Nhạc Hoài,  họ, một phần thảo luận việc quân, phần khác bàn phương án tìm Nhạc Tấn Lâm,  cũng tham gia .
 
“Ta thường leo núi,   .” 
 
Ta  về thời ở hiện đại. 
 
Dù học ngành tâm lý, nhưng khi chọn tình nguyện,   liều lĩnh chọn những bản làng xa xôi. 
 
Ta hiểu nơi đó  chỉ thiếu y tế, điều kiện kinh tế và giáo dục thấp mà còn tồn tại vấn đề sức khỏe tâm thần, nên  .
 
Bốn năm trôi qua,  trèo  bao ngọn núi, từng  thương vô  , gặp  nhiều đứa trẻ cùng tuổi với Nhạc Hoài nhưng cô lập, khép kín. 
 
Trong đêm đen,  cũng nhiều  , nhưng mỗi   xong  tự  dậy băng bó vết thương, tự lau khô nước mắt. 
 
Khi   thấy thật sự  nhanh nhẹn khỏe mạnh, họ đành  thể khước từ, cho phép   cùng. 
 
Dù   thêm một thì hy vọng thêm một phần.
 
Nhạc Hoài   phép theo, lén lút núp  xe lâu lắm, mới   phát hiện tình cờ. 
 
Ta đành sai Hứa Mặc đưa nó theo. 
 
Đường núi thật khó ,  đầy sương mù. 
 
Tiếng quạ kêu vọng trong thung lũng, khi tỉnh  thì  và đội  tách xa   xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-vien-tam-ly-hoc-xuyen-thanh-ke-that-tuong-quan/8.html.]
 
11
 
Không    bao lâu, cả   gần như ướt sũng, đang định  xuống nghỉ thì dường như  thấy   gọi .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Dao di! Dao di  ở  ! Mau cứu phụ  con!”
 
Nghe  là giọng của Nhạc Hoài,  sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội  theo âm thanh tìm tới. 
 
Đó là một vách núi, Nhạc Hoài đang treo lơ lửng, đong đưa qua .
 
Tim  hụt một nhịp, vội vàng bước lên chuẩn  kéo nó lên.
 
“Không, , Dao di, cứu phụ  con !”
 
Nhạc Hoài chỉ xuống , nhưng  chỉ thấy vực sâu  thấy đáy.
 
“Con lên  , Hoài nhi, chờ Hứa Mặc bọn họ tới  sẽ cứu phụ  con.”
 
“Phụ  sắp c.h.ế.t ,  chờ  nữa!”
 
Nhạc Hoài bướng bỉnh đến đáng sợ, cố chấp bắt  thả nó xuống. 
 
Hóa  nó   rơi xuống mà là lúc trèo xuống thì  mắc kẹt giữa chừng.
 
Nhìn nó giãy giụa dữ dội, dây leo bỗng vang lên một tiếng “phựt”,   sợ đến giật nảy.
 
“Hoài nhi!”
 
Ta  chút do dự nhào tới giữ chặt lấy dây leo, lòng bàn tay rát buốt. 
 
Nhạc Hoài cũng  dọa ngẩn , chẳng thốt  lời. 
 
Nhìn thấy m.á.u tươi từ tay  chảy dọc theo dây leo xuống, cả   cũng đang trượt dần xuống , Nhạc Hoài bật .
 
“Hu hu hu… mẫu ,  thả con  ! Người sẽ  thương mất!”
 
“Không , Hoài nhi đừng sợ, mẫu   , con cứ nắm chặt dây leo.”
 
Nghe tiếng gọi “mẫu ”, lòng  dâng lên một luồng nóng ấm, tay bỗng sinh  sức mạnh to lớn, nghiến răng nắm chặt hơn,  nắm chặt hơn nữa, trong miệng  tràn đầy vị tanh ngọt.
 
Không  qua bao lâu, mơ hồ  thấy giọng Hứa Mặc. 
 
Ta vội kêu cứu.
 
Đợi đến khi Nhạc Hoài  cứu lên, nó   Nhạc Tấn Lâm còn ở , Hứa Mặc  bắt đầu xuống cứu .
 
Trước mắt  đen trắng luân phiên, lập tức ngất .
 
Khi tỉnh , đập  mắt chính là Nhạc Tấn Lâm đang   giường đối diện.
 
Trong lòng  bỗng nhẹ nhõm, hóa  thật sự ở phía .
 
Muốn cử động tay, mới phát hiện hai bàn tay   băng kín như bánh ú.
 
Nhạc Hoài bưng chậu nước bước , thấy  tỉnh, vội bảo  đừng động.
 
“Mẫu , đều tại con, quá ngang bướng.”
 
Nó  giúp  lau mặt,  hối hận.
 
Ta mỉm  an ủi:
 
“Hoài nhi là vì lo cứu phụ , mẫu  hiểu, nhưng     liều lĩnh  nữa.”
 
Nó khẽ “ừ” một tiếng.