Khi bức thư báo bình an của Nhạc Tấn Lâm  gửi về, Nhạc Hoài lập tức trưởng thành thêm nhiều. 
 
Hằng ngày luyện võ, đánh quyền cũng càng thêm nỗ lực, còn nhờ Hứa Mặc dạy nó cách xử lý việc vụn vặt. 
 
Quả đúng là con trai của tướng quân, cái khí thế , thật sự lợi hại.
 
Ngày tháng từng ngày trôi qua, biên quan thỉnh thoảng truyền về tin thắng trận. 
 
Mỗi  nhận  thư, Nhạc Hoài đều quấn lấy      nhiều ,  đó cẩn thận đem phần của nó cất  trong chiếc hộp gỗ. 
 
Ta còn nhớ  đầu nó  thư, che che giấu giấu, nhất quyết  cho  xem. 
 
Nhạc Tấn Lâm thì chu đáo, chia thư thành hai phần, một phần gửi cho , một phần gửi cho Nhạc Hoài. 
 
Từ ban đầu chỉ  vài chữ ít ỏi, đến   càng ngày càng nhiều, mấy trang giấy cũng   hết.
 
Trong viện của  cũng bắt đầu  thêm nhiều thứ. 
 
Có chim chẩn từ nơi xa ngàn dặm đưa về,   đủ loại hạt khô. 
 
Có khi là một cành cây,  khi là một đóa hoa khô. 
 
Nội dung trong thư, từ chỗ quan tâm đến gia đình, dần dần hỏi đến chuyện của . 
 
Khi  cầm bút  xuống, chỉ  rằng, chỉ mong  trở về. 
 
Ta chợt phát hiện, cái  khác gì yêu đương qua mạng ở hiện đại ?
 
Ta  với Nhạc Tấn Lâm, Nhạc Hoài   đổi  nhiều,  khi trở về chắc chắn sẽ ngạc nhiên. 
 
Ta   trong kinh thành  ai  gọi  là hán phụ, đều   bỏ . 
 
Nhạc Tấn Lâm dường như  hù dọa, hồi âm nhanh hơn thường lệ một ngày,  rằng   nhận định  là một  duy nhất. 
 
Hắn  sớm   danh ,  gặp  động lòng,  rõ tính cách , hiểu sở thích . 
 
Dưới lầu tửu lâu, cái thoáng  kinh diễm ,  ghi nhớ trong lòng. 
 
Chọn lựa mai mối  lâu, còn lặn lội  núi mấy ngày mới săn  một con nhạn,  mới dám tới cửa cầu . 
 
Thì  ngày đó tửu lâu…   lầu  phong cảnh, mà  ngắm phong cảnh cũng đồng thời  lên lầu.
 
Ta  nhịn  mà bật . 
 
Nhạc Hoài ghé đầu  gần, cũng . 
 
Nó  nhiều hơn, lời  cũng nhiều hơn, sẽ kể cho   những chuyện thú vị trong học đường, sẽ  cho   cây nào  vàng lá, giống như một đứa trẻ bình thường, trong mắt  ánh sáng. 
 
Lúc rảnh rỗi  đưa nó  ngoài chơi, dạy nó ném sỏi  mặt nước, hái lá thổi thành khúc nhạc, nhặt đá… nó càng ngày càng giống một đứa trẻ bình thường, con d.a.o găm  gối cũng biến mất. 
 
Khi thấy  liếc về phía gối của nó, Nhạc Hoài như hiểu    gì, thẳng thắn :
 
“Trước đây com chỉ dọa bọn họ thôi. Họ chỉ dám bắt nạt con, nhưng nếu con c.h.ế.t, phụ  nhất định sẽ  bỏ qua cho họ.”
 
Ta bỗng nhớ đến,  đầu gặp mặt,  thể run rẩy của Lưu Thục Hoà   là sợ Nhạc Tấn Lâm, mà là sợ Nhạc Hoài. 
 
Nhạc Hoài  chỉ dọa bọn họ, mà còn mượn tay , buộc Nhạc Tấn Lâm từ bỏ ân tình cũ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Vậy nên, trong bức thư mà Nhạc Hoài  chịu cho  xem, nhất định  điều gì đó  bên trong.
 
“Hoài nhi, con  thông minh, nhưng đồng ý với Dao di,   đừng tự  đau  nữa,  ?”
 
Nhạc Hoài gật đầu. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-vien-tam-ly-hoc-xuyen-thanh-ke-that-tuong-quan/7.html.]
 
Sau   mới  cho , so với kết cục của Lưu Thục Hoà và lão quản gia, thì chút đau   tính là gì. 
 
Mưu hại đích tử của đại tướng quân, tội danh  đủ cho hai  bọn họ chịu tội nặng.
 
Lần đầu tiên   cảm giác thật sự về thời đại .
 
Một  khác khi   thư cho Nhạc Tấn Lâm, Nhạc Hoài kiên quyết  cùng   chung một tờ. 
 
Đang còn mải suy nghĩ, quản gia mới   bồi dưỡng hoảng hốt chạy .
 
“Phu nhân,  xong ! Biên quan truyền về cấp báo, …  tướng quân  tập kích, tung tích  rõ!”
 
Chiếc bút lông trong tay  “phạch” một tiếng rơi xuống giấy, loang  một vệt mực lớn. 
 
Tờ thư trong tay Nhạc Hoài rơi xuống đất,  ngơ ngác  .
 
“Dao di, phụ   con…”
 
Đầu óc  trống rỗng, bên tai ong ong, chỉ  thấy giọng chính  run rẩy:
 
“Không , Hoài nhi đừng sợ, phụ  con lợi hại như , nhất định sẽ   chuyện gì .”
 
 lòng   chìm thẳng xuống đáy. 
 
Biên quan chiến sự hung hiểm, tung tích  rõ thường đồng nghĩa với kết cục  nhất.
 
Ta   đôi mắt hoang mang của Nhạc Hoài, bỗng nhớ  lời dặn dò của Nhạc Tấn Lâm  khi , hít sâu một , buộc   bình tĩnh .
 
“Quản gia, chuẩn  xe,    cung cầu kiến bệ hạ.”
 
Dù thế nào,  cũng  tìm  Nhạc Tấn Lâm, vì bản  , càng vì Nhạc Hoài.
 
10
 
Trên xe ngựa  cung, Nhạc Hoài nắm chặt vành áo , khuôn mặt tái mét, nhưng  hé một tiếng. 
 
Ta  nó đang sợ, rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, dù  mạnh mẽ đến mấy cũng  thể chấp nhận phụ   bỗng dưng  còn.
 
“Hoài nhi, đừng sợ.” 
 
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt của nó, đồng thời tự an ủi chính . 
 
“Chúng  sẽ cầu bệ hạ phái   tìm phụ  con, phụ  con giỏi lắm, nhất định   .”
 
Nhạc Hoài gật đầu, đôi mắt to lấp lánh nước, nhưng cố cứng  để nước mắt rơi. 
 
“Ừ, phụ   , phụ  sẽ trở về, phụ  sẽ  .”
 
Vừa  điện,  kéo Nhạc Hoài quỳ xuống. 
 
“Thần phụ Chu Mộ Dao, dẫn tử Nhạc Hoài, kính bẩm bệ hạ.”
 
“Ngẩng lên .” 
 
Bệ hạ đặt tay lên trán, diện sắc mệt mỏi. 
 
“Việc của Nhạc tướng quân, trẫm  . Tin gấp từ biên ải  là khi truy kích giặc,  rơi xuống vách núi, đến nay sinh tử  rõ.”
 
Nhạc Hoài run bần bật, cuối cùng nước mắt  kìm  tuôn . 
 
“Bệ hạ, phụ  thần sẽ  c.h.ế.t, xin ngài mau phái   tìm phụ  thần  ?”