Chiếc cân hỷ gạt khăn hỷ,  mắt  là Nhạc Tấn Lâm mặc hỷ phục đỏ, vai rộng eo thon, mày rậm mắt sáng, để ở hiện đại thì hẳn là cấp nam thần.
 
Sau khi  tất nghi lễ,  thu  tính khí, bước lên hầu hạ . 
 
Đặt tay đến thắt lưng ,    đưa tay ngăn .
 
“Để  tự .”
 
Ta cúi đầu, rút tay về,  nghiêm một bên.
 
“Vâng.”
 
“Không cần quá gò bó, cứ coi nơi  là nhà .”
 
Lời  vang lên đúng lúc  đang ngẩn .
 
Hắn  , ánh mắt như  thấu tất cả, khiến  bất giác thở phào. 
 
Rốt cuộc cũng chẳng cần giả bộ nữa.
 
“Thật   vẫn  hiểu, vì  tướng quân chọn cưới ?”
 
Ta  bên giường, ngắm  rửa mặt, những cơ bắp rắn chắc, giọt nước lăn dài  làn da màu lúa mạch.
 
Nhìn kỹ, từng vết sẹo sâu cạn loang lổ, như những huân chương của một  liều mạng nơi chiến trường.
 
Động tác của  khựng , xoay   .
 
“Thê tử mất sớm của  để  một đứa con, ít , tính tình cô độc, thường  tìm cái c.h.ế.t.”
 
Nói đến đây,  mặt  lộ rõ vài phần bất lực. 
 
Dù ngoài  là Trấn Quốc đại tướng quân bách chiến bách thắng, nhưng khi ở nhà,  chỉ là một  phụ  chẳng    .
 
“Ta quanh năm chinh chiến, chẳng thể ở bên cạnh nó. Nàng vốn nổi danh hiền đức, chỉ cần nàng để Hoài nhi sống cho ,  bộ những gì trong phủ đều thuộc về nàng.”
 
Triệu chứng … chẳng  là trầm cảm ?
 
Mắt  sáng bừng.
 
Ô hô! Bốn năm trời dậy sớm bất kể nắng mưa học tâm lý học, rốt cuộc cũng  đất dụng võ !
 
Dù câu “nổi danh hiền đức” ,  cứ như lời châm chọc. 
 
  ,  tiền là .
 
Hắn  hợp gu thẩm mỹ của , còn giúp  khỏi  chịu cảnh đau đớn sinh con trong cái thời đại y học lạc hậu ,  chẳng thiệt thòi gì cả.
 
Chỉ là… đường đường tiểu thiếu gia của tướng quân phủ,   trầm cảm ?
 
Dù phụ  thường xuyên ở bên ngoài, nhưng trong nhà còn  tổ mẫu, quản gia, hạ nhân đầy đủ. 
 
Bạn bè để chơi cùng,   đến thiếu gia tiểu thư nhà đồng liêu, chỉ riêng bọn nha  tiểu đồng trong phủ thôi cũng nhiều  đếm xuể.
 
Một đời sống như thế,   trầm cảm?
 
Thôi thì,  gả  đây,  nhất định sẽ chữa lành cho nó.
 
“Bao cả  !”
 
Ta đập tay lên ngực, dõng dạc hứa hẹn.
 
Ngay  đó mới sực tỉnh, thấy Nhạc Tấn Lâm  , liền vội cúi đầu, dịu dàng :
 
“Thiếp  nhất định sẽ chăm sóc Hoài nhi thật .”
 
Khóe môi  khẽ cong, dường như nhịn .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-vien-tam-ly-hoc-xuyen-thanh-ke-that-tuong-quan/2.html.]
“Nàng cứ như   là . Trong phủ ,  cần quá gò bó.”
 
Mắt  sáng rực lên ngay.
 
Mẫu  từng mời một ma ma đến dạy  lễ nghi,      ép đến ngột ngạt lắm .
 
3
 
Đợi đến khi Nhạc Tấn Lâm rửa mặt xong,  mới chợt ý thức , hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc. 
 
Đang  chút luống cuống thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thét chói tai.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Có  mau tới! Mau tới! Tiểu thiếu gia xảy  chuyện !”
 
Ta theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
 
Động tác cởi áo của Nhạc Tấn Lâm khựng ,  vội khoác  ngoại bào, bước nhanh  ngoài. 
 
Chưa   mấy bước, dường như nhớ  điều gì,   đầu  .
 
Ta hất mạnh phượng quan  đầu, bước vài bước  đến  mặt .
 
“Còn ngẩn  đó  gì? Mau  chứ!”
 
Đối với con ruột của  mà còn chẳng gấp gáp,  qua chính là triệu chứng trầm cảm nặng , còn  vội ?
 
Nếu là bệnh viện thời hiện đại mà chậm chạp thế , chắc   khiếu nại đến c.h.ế.t .
 
Nhạc Tấn Lâm  hồn, sải bước dài vượt lên  ,  là dẫn đường cho .
 
Tuy sớm   Hoài nhi động chút  tìm đường c.h.ế.t,  khuynh hướng tự sát, nhưng khi tận mắt  thấy,  vẫn  chấn động mạnh.
 
Trong đại học,  học bao năm lý thuyết, đây là  đầu tiên thấy cảnh thực tế.
 
Căn phòng  lớn, ánh sáng mờ tối. 
 
Đợi đến khi tiểu nha  thắp đèn lên, đập  mắt  là m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, loang đầy đất.
 
Mà thiếu niên gầy gò ,  ôm một con hổ vải dơ bẩn, co rúm trong góc phòng. 
 
Đôi mắt nó trống rỗng, dường như những vết thương chằng chịt  cổ tay chẳng chút đau đớn gì.
 
Ta thực sự khó mà tưởng tượng , đứa nhỏ  mới chỉ tám tuổi.
 
“Hoài nhi!”
 
Nhạc Tấn Lâm lập tức  lao tới, nhưng  đến gần vài bước, Hoài nhi liền đập đầu  tường liên tục.
 
“Đừng! Đừng động, Hoài nhi, phụ    gần nữa!”
 
Nhạc Tấn Lâm vội dừng bước, Hoài nhi mới thôi.
 
Ánh mắt thằng bé  về phía , trong đó thoáng hiện sự sợ hãi.
 
Lập tức, đám hạ nhân liền nhao nhao bàn tán,  rằng    Hoài nhi ưa thích.
 
Trong lòng  lóe lên một tia nghi hoặc,  kịp nghĩ sâu, Nhạc Tấn Lâm  nổi giận.
 
“Câm miệng! Hôm nay là ai chịu trách nhiệm trông coi Hoài nhi?! Sao  thành  thế ?!”
 
Tướng quân  nổi giận, uy thế càng thêm bức .
 
Đám hạ nhân quỳ rạp xuống, mặt mày hoảng hốt, run lẩy bẩy.
 
Ta khẽ thở dài, kéo nhẹ tay áo Nhạc Tấn Lâm.
 
“Xin tướng quân, hãy gọi đại phu  .”