Lâm Vãn Niên: Hai quên luôn sự tồn tại của ?
——
Trong taxi, khí yên tĩnh đến lạ.
Dáng vẻ của Dương Hựu Tình luôn căng thẳng, cô và Giang Dã mỗi một bên sát cửa sổ, chừa vị trí giữa như thể cách cả một dải ngân hà.
Dù là như , Dương Hựu Tình vẫn vô thức nép sát sang phía cửa xe, cứ như chỉ hận thể dán đó.
Hôm nay cô mặc áo hoodie, vì quá căng thẳng nên đôi tay cứ xoắn xoắn sợi dây mũ áo.
Giang Dã cảnh mà khỏi thấy buồn , ngay cả cảm giác bực bội lúc đầu trong lòng cũng tan biến chẳng còn chút bóng dáng.
“Em đang trốn ?” Giang Dã đột nhiên mở miệng, “Anh đáng sợ đến mức đó ?”
“Không … .” Đầu Dương Hựu Tình lắc liên hồi như cái trống bỏi. Lắc xong cô nhỏ giọng bổ sung: “Anh đáng sợ.”
“Ồ? Đã đáng sợ, mấy ngày nay em cứ trốn ?” Giang Dã nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi cô một giây.
“Em… em… em…” Dương Hựu Tình lắp bắp suốt nửa ngày, cuối cùng vẫn câu nào hồn.
Cuối cùng… cô đành chịu thua!
Chuyện hôm đó cô mất mặt đến mức nhớ , giờ mở miệng nổi đây?
Thấy bộ dạng rầu rĩ của cô gái nhỏ, Giang Dã đành hỏi tiếp: “Là vì chuyện đêm đó ở quán bar?”
Dương Hựu Tình ỉu xìu gật đầu, dám mở miệng.
“Thích một khiến em thấy mất mặt ? Hay là… kém cỏi đến thế?”
“Dĩ nhiên ! Chỉ là…” Dương Hựu Tình cuống quýt giải thích, quên mất đang trong xe. Cô bật dậy — bộp! Đầu đập mạnh lên nóc xe.
Tiếng động bất ngờ khiến bác tài giật nảy : “Cô bé, cháu chứ? Xe chú hỏng thì , chứ đừng để vỡ đầu đấy!”
Bác tài ơi… bác như đ.â.m thẳng tim thế…
“Cháu... cháu …” Dương Hựu Tình ôm đầu, suýt nữa sự ngu ngốc của bản cho .
Mất mặt đến mức chỉ chui luôn khỏi xe cho !
“Để xem.” Giang Dã lập tức nghiêng gần, dùng tay nhẹ nhàng tách tóc cô . Thấy da đầu chỉ đỏ lên chút xíu, mới yên tâm, “Không .”
Dương Hựu Tình cảm nhận động tác nhẹ nhàng của , trái tim đập loạn.
Trong khoảnh khắc sững sờ , cô vô thức ngẩng đầu, tầm mắt chạm đàn ông đang kề sát.
Khoảng cách giữa hai gần đến mức cô thể ngửi thấy mùi nước hoa dịu nhẹ , nhàn nhạt, sạch sẽ, dễ chịu đến kỳ lạ.
Giang Dã cũng cúi đầu cô.
Ánh mắt hai bất chợt giao .
Một giây… hai giây… ba giây…
Họ như thể thấy tiếng tim chính đang đập nhanh đến mất kiểm soát.
Không hiểu vì , tầm mắt của Giang Dã từ từ rơi xuống… cuối cùng dừng ở đôi môi cô.
Anh bất giác nhớ khoảnh khắc cô hôn trong quán bar hôm …
lúc , phía là ngã tư, còn mười giây mới chuyển đèn đỏ. Đáng lẽ taxi thể chạy qua luôn, nhưng bất ngờ một chiếc xe máy điện lao từ bên cạnh.
Bác tài sợ quá đạp phanh gấp.
Hai hề đề phòng, cả thể chúi về phía , suýt nữa đập đầu lưng ghế.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Giang Dã vươn tay ôm lấy Dương Hựu Tình, che chắn cho đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-852-853-em-dang-tron-anh-sao-10.html.]
Chiếc xe máy điện chỉ sững giữa vạch qua đường vài giây, đó lấy tinh thần vội vàng phóng mất.
Bác tài lạnh hết sống lưng, thở hắt một dài. Lúc định thần , bác mới nhớ đến hai hành khách lưng:
“Xin , xin ! Hai cháu chứ? Vừa nãy cái xe điện lao bất ngờ quá, chú buộc phanh gấp.”
Giang Dã trả lời bác tài, mà lập tức cúi đầu kiểm tra Dương Hựu Tình:
“Em ?”
“Em .” Cô lắc đầu, nhưng ánh mắt dừng cánh tay : “Còn tay … đau ?”
Cô che chắn, chẳng hề gì.
Giang Dã cảm nhận rõ ràng cánh tay đau rát cú va chạm, nhưng vẫn cứng miệng:
“Anh da dày thịt béo, .”
Nói xong, mới lên dặn bác tài:
“Chạy chậm thôi, bọn cháu vội.”
“Được , chú thật sự xin . Nếu cần, chú chở bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần , chú cứ chạy .”
Hai chỗ cũ — nhưng , Giang Dã sát ngay bên cạnh cô, ghế giữa.
Nhận chi tiết , mặt Dương Hựu Tình lập tức đỏ bừng, khóe miệng cũng kiềm mà cong lên. Để tránh thấy tâm trạng đổi, cô chỉ còn cách giả vờ bình tĩnh cửa sổ.
——
Khoảng bốn mươi phút , xe dừng cửa tiệm mì nhà họ Dương.
Hai xuống xe, Giang Dã theo bác tài phía lấy hành lý, còn Dương Hựu Tình bên lề đường , gương mặt e thẹn.
Khi bác tài lấy xong đồ, xin thêm mấy câu lái xe mất.
Thấy ôm nhiều đồ, Dương Hựu Tình vội chạy đến giúp: “Để em xách vali cho!”
“Không cần, em dẫn đường là .” Giang Dã khẽ né bàn tay vươn của cô.
Dương Hựu Tình thấy đành ngoan ngoãn lui : “Vậy… theo em nhé.”
Lúc ba giờ chiều, trong tiệm khách. Bố Dương đang xem TV, hai nhân viên thì gục bàn ngủ gật.
“Ba , con về đây!” Cô bước tới cửa gọi vọng .
Nghe tiếng con gái, bố Dương một cái lập tức bật dậy, vui vẻ chạy đón.
“Aiz, con gái nhỏ của về !”
Vừa bước cửa, Dương liền thấy Giang Dã con gái, lập tức tít mắt:
“Tiểu Giang cũng đến ? Mau mau… nhà !”
“Cháu chào cô chú ạ.” Giang Dã lễ phép cúi chào.
“Tốt , .” Mẹ Dương vui đến mức gương mặt rạng rỡ. Bà gọi chồng:
“Lão Dương, mau giúp con xách đồ !”
Xong, bà dặn con gái:
“Tình Tình, mau dẫn Tiểu Giang nhà.”
“Vâng ạ.” Dương Hựu Tình đáp nhỏ nhẹ.
“Tiểu Giang, đưa đồ cho chú.” Ba Dương cũng y hệt vợ.
“Chú ạ, đồ nặng, để cháu mang. Cháu khỏe mà.” Giang Dã sang Dương Hựu Tình, “Mang lên tầng đúng ?”
“Dạ, tầng một là tiệm mì, tầng hai là chỗ nhà bọn em ở.” Cô giải thích dẫn đường.
Ba Dương thấy chỉ , giành xách đồ nữa.
“Tiểu Đinh, hai đứa trông tiệm nhé, chúng lên lo tiếp khách.” Mẹ Dương dặn hai nhân viên.