Ở phía sân , nhân viên luôn màn hình giám sát, theo dõi liên tục cảnh .
Giang Dã thông qua ống kính để liên lạc trực tiếp với tổ chương trình, cũng tiết kiệm ít rắc rối.
Trình Vạn Thanh cố gắng giãy giụa mấy , định dậy, nhưng Giang Dã ấn xuống:
“Đừng động, thể thương ở xương đấy. Cứ thế mà cử động lung tung sẽ dễ tổn thương hai.”
“Không… , là chân tê, nên… mới cử động .” — Trình Vạn Thanh đỏ mặt .
Thật cả m.ô.n.g cũng tê, nhưng ngại dám .
Giang Dã: “……”
“Giờ thử dậy xem , kiểm tra xem thương ở .” — Giang Dã đỡ dậy.
...
Không lâu , bác sĩ theo đoàn đến cùng mấy khác.
Ông kiểm tra ngay tại chỗ, phát hiện ngoài vết thương ở lòng bàn tay — do mép lá dừa sắc cứa — thì cơ bản vấn đề gì nghiêm trọng khác.
Ban đầu, khi trèo cây, Trình Vạn Thanh đeo găng tay hai bên, nhưng đó để dễ hái dừa, tháo một bên.
Vì khi trượt xuống, tay đeo găng cứa rách, còn tay thì .
“Chắc là do tập luyện thể hình thường xuyên nên thể chất , vì ngã xuống cũng thương ở chân thể.”
Bác sĩ Tiêu xử lý vết thương — “ vết rách ở tay khá sâu, chỉ thể cầm m.á.u tạm thời, lát nữa về trạm chính cần khâu .”
“Được.” — Trình Vạn Thanh c.ắ.n răng chịu đau.
【 là trong cái rủi cái may, chỉ thương ở tay thôi, chứ gãy xương thì phiền to.】
【Chảy nhiều m.á.u quá, chắc vết rách sâu lắm, mà sợ.】
【Làm gì thì , an vẫn là hết, đừng cố sức nữa.】
【Sinh tồn nơi hoang đảo, thật sự dễ dàng chút nào!】
Khi bác sĩ đỡ Trình Vạn Thanh , vẫn quên với Giang Dã:
“Nhớ mang dừa về nhé.”
Giang Dã: “……”
Trời ơi, đến nước mà vẫn nhớ đến dừa.
Giang Dã cúi xuống nhặt con d.a.o và hai quả dừa bên cạnh, bất lực :
“Biết , dù cũng là dừa đổi bằng máu, nhất định sẽ mang về cho nếm thử.”
【Chí mạng thật đó.jpg】
【Hahahaha, đúng là tâm lý lớn thật, xỉu.】
【Trình Vạn Thanh: Anh xem quả dừa ? đổi bằng m.á.u đấy.】
【Biểu cảm bất lực của Giang Dã đúng là buồn c.h.ế.t mất.】
Giang Dã ôm hai quả dừa căn cứ.
Mọi thấy chỉ về thì ngạc nhiên hỏi:
“Sao chỉ về thôi, Trình Vạn Thanh ?”
Giang Dã gãi đầu, , chỉ tóm tắt :
“Anh … thương một chút, đang ở khu trại của tổ chương trình để bác sĩ xử lý vết thương.”
Mọi xong đều lộ rõ vẻ lo lắng:
“Bị thương ?”
“Nặng ?”
“Bị rách tay, bác sĩ khâu .” — Giang Dã thở dài kể chuyện Trình Vạn Thanh ngã từ cây xuống.
Tộc trưởng Triệu xong cũng sợ hãi:
“May mà cây đó cao lắm, chứ thì hậu quả khó lường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-619-620-trinh-van-thanh-bi-thuong-5.html.]
“Hôm nay đồ ăn sáng cũng xong , lát nữa thăm , mang chút đồ ăn sang luôn.” — Hồ Tuệ Quân .
“Thôi khỏi mang đồ ăn, đến thăm là . Hải sâm cho vết thương, cá nướng cũng , chắc bên chương trình sẽ chuẩn phần riêng cho .”
Giang Dã hai quả dừa trong tay:
“Lát nữa chặt dừa mang theo, dù đó cũng là công sức trèo hái .”
Lúc đùa là sẽ để nếm thử quả dừa đổi bằng máu, giờ thấy câu phần nghiêm túc.
“Cậu cũng đúng.” — Hồ Tuệ Quân gật đầu.
Tộc trưởng Triệu đảo mắt:
“Vậy để đến trưa, xuống biển bắt thêm vài con cá, nấu canh cho bồi bổ. Tuệ Quân, phiền cô giúp .”
“Không , nấu canh thì rành nhất.”
Đang lúc chuyện, Quý Linh Linh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cô mở mắt, lên mái lá chuối và lớp cỏ khô phủ đầu, trong đầu trống rỗng mấy giây.
là ai?
đang ở ?
đang gì thế ?
Phòng ngủ xa hoa của cô ?
Một loạt câu hỏi vụt qua trong đầu, Quý Linh Linh lập tức bật dậy, nhưng lẽ do ngủ đủ, hoặc dậy quá nhanh, khiến đầu cô choáng váng.
Mọi động liền .
“Linh Linh, cô dậy ?”
Quý Linh Linh ngẩng đầu Hồ Tuệ Quân — — mới chợt nhớ , đang chương trình đảo.
Cô mỉm ngượng ngùng:
“Xin , dậy muộn ?”
“Không , bọn cũng bận gì, cô cứ ngủ thêm chút cũng .” — Hồ Tuệ Quân hiền —
“Giờ ăn sáng , cô rửa mặt nhé, chỗ nước ngọt bọn lấy về.”
“Được.”
cử động, Quý Linh Linh liền cảm thấy đau nhức, như đ.á.n.h một trận.
Cô “hít mạnh” một , ngã ngược xuống .
Giang Dã nhướng mày:
“Có thấy mỏi, đau nhức ?”
“… một chút.” — Cô đỏ mặt, hổ vì trúng tim đen.
“Ha ha, , ai cũng thế cả. Qua hai hôm nữa sẽ đỡ thôi.”
——
Cùng lúc đó, vì chuyện của Hạ Châu Ngữ, Tập đoàn Hạ thị rơi khủng hoảng từng , nhiều đối tác hủy hợp đồng, cổ đông đòi rút vốn, cả công ty rối như tơ vò.
Hạ Vĩ Tài tóc bạc thấy rõ, trông như già thêm cả chục tuổi chỉ vài ngày.
Ông tìm đến bạn bè cầu cứu, nhưng ai nấy đều tránh mặt.
Hạ Châu Ngữ thấy tình hình hiện tại, cũng bớt ồn ào hẳn.
Hôm nay, cô vất vả lắm mới hẹn Trần Cảnh Sơn gặp.
Hai trong quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố.
“Anh Sơn, hôm nay em hẹn đây… là để xin thật lòng.” — Giọng Hạ Châu Ngữ nghẹn ngào, mắt đỏ hoe —
“Trước đây là em nông nổi, sai nhiều chuyện. Em nên đối xử với chị như … càng nên lừa dối .”
Trần Cảnh Sơn con gái mà từng yêu, ngày xưa chỉ cần thấy cô rơi nước mắt, tim mềm nhũn.
giờ , chỉ thấy chán ngán, khó chịu.
Anh há miệng định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Bởi vì sớm ngày hôm nay, thì cần gì như lúc .