Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 486: + 487 Đến lấy chút đồ (5)

Cập nhật lúc: 2025-10-18 06:32:20
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đến nỗi tối qua uống suốt đêm? Họ còn tưởng Trần Cảnh Sơn vì đau lòng mất con mới nông nỗi chứ!

 

“Người giao gói hàng, cô nhớ trông thế nào ?” Ba Trần đột nhiên trầm giọng hỏi.

 

Người giúp việc cố gắng nhớ đàn ông giao hàng tối qua: “Hắn cao và vạm vỡ, nhưng thấy mặt, lúc đó đội mũ lưỡi trai, đưa đồ cho xong thì rời ngay.”

 

“Được , chúng .” Mẹ Trần hiệu cho giúp việc lui xuống, sang chồng: “Chúng đoán là thể moi thông tin từ Tiểu Sơn , nếu thì nó với chúng . Có thể bắt đầu điều tra từ giao gói hàng tối qua.”

 

“Được, sẽ bảo điều tra ngay, bà cũng đừng quá lo lắng.” Ba Trần lấy điện thoại liên hệ với thư ký riêng.

 

“Ông xem, rốt cuộc nhà họ Trần chúng gây tội nghiệt gì chứ! Đứa cháu nội khỏe mạnh mất là mất, giờ con trai nông nỗi .” Mẹ Trần mặt đầy u sầu, lập tức còn ăn cơm nữa.

 

Chưa đầy hai phút, ba Trần nhận điện thoại từ thư ký, báo rằng camera giám sát cổng biệt thự nhà họ Trần tối qua mất dữ liệu vài phút rõ lý do. Ông cố gắng nhờ bộ phận kỹ thuật của công ty khôi phục nhưng thể tìm .

 

Vì điện thoại mở loa ngoài, Trần cũng thấy nội dung cuộc gọi: “Xem , thể đang cố ý hãm hại nhà họ Trần chúng . Rốt cuộc là ai chứ?”

 

sẽ cho điều tra kỹ hơn.” Vẻ mặt Ba Trần cũng trở nên nghiêm trọng.

 

Khoảng cách giữa nhà họ Trần và nhà họ Hạ là mười lăm phút lái xe.

 

Vì Hạ Châu Ngữ vẫn còn viện, Diệp Nhã Cầm cũng ở bệnh viện chăm sóc cô . Thế nên, khi Trần Cảnh Sơn đến nhà họ Hạ, chỉ dì Trần, một giúp việc, ở nhà.

 

Dì Trần vốn đang ghế sofa, thoải mái xem TV và ăn vặt, thì Trần Cảnh Sơn đột ngột xông khiến bà giật : “Trần... Trần thiếu, đột ngột đến đây, nhị tiểu thư nhà chúng còn xuất viện mà!”

 

Khuôn mặt dì Trần thoáng chút hoảng loạn, bà vội vàng giấu món ăn vặt vì đây là đồ bà lén lấy ăn.

 

“Đến lấy chút đồ.” Trần Cảnh Sơn lạnh lùng đáp, thẳng lên lầu hai.

 

Mãi đến khi bóng Trần Cảnh Sơn khuất dạng ở cầu thang lầu hai, dì Trần mới kinh hồn bạt vía vỗ ngực: “Ôi trời ơi! Sợ c.h.ế.t khiếp , sắc mặt âm trầm của Trần thiếu lúc nãy, suýt nữa là ăn tươi nuốt sống , đáng sợ quá!”

 

Than vãn xong, dì Trần vội vàng lau sạch vết vụn thức ăn quanh miệng, đặt gói đồ ăn vặt lén ăn về chỗ cũ, tiện tay tắt luôn TV.

 

Lầu hai.

 

Trần Cảnh Sơn thẳng phòng Hạ Châu Ngữ, lấy một ít tóc bàn trang điểm của cô , cho túi zip chuẩn sẵn.

 

Hắn đảo mắt thứ quen thuộc mặt, nhớ đến phòng Hạ Châu Ngữ là khi phát hiện chiếc que thử thai bàn. Lúc đó, sắp cha, trong lòng vô cùng vui mừng.

 

giờ đây, nghĩ kỹ càng, biểu cảm mặt Hạ Châu Ngữ lúc đó, khi thấy cầm que thử thai, dường như chút hoảng hốt. Chỉ là lúc đó, niềm vui cho lu mờ lý trí, nghĩ đến khía cạnh nào khác.

 

bây giờ nghĩ , Trần Cảnh Sơn cảm thấy vô cùng châm biếm!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-486-487-den-lay-chut-do-5.html.]

Trần Cảnh Sơn vẫn đang chìm đắm trong hồi ức, đột nhiên... suy nghĩ của tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Lấy điện thoại xem, thấy đó là cuộc gọi từ Hạ Châu Ngữ.

 

Vì chiếc điện thoại đập tối qua, màn hình xuất hiện vài vết nứt rõ rệt. Sắc mặt Trần Cảnh Sơn lập tức lạnh như băng, bàn tay nắm chặt điện thoại cũng vô thức tăng thêm lực.

 

Đáng lẽ thể đến thẳng bệnh viện, lén lấy mẫu DNA Hạ Châu Ngữ, nhưng lúc , Trần Cảnh Sơn hề gặp cô một chút nào, thậm chí chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đó cũng khiến cảm thấy ghê tởm.

 

Trần Cảnh Sơn máy, cất điện thoại túi, rời khỏi phòng Hạ Châu Ngữ mà hề chút luyến tiếc.

 

Khi ngang qua phòng Hạ Tầm Song, bước chân Trần Cảnh Sơn vô thức dừng . Hắn yên cửa một lúc, mới chậm rãi đưa tay mở cánh cửa mặt.

 

Trần Cảnh Sơn bước , lúc mới phát hiện bên trong căn phòng chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh, những vật dụng như giường và tủ quần áo vốn biến mất, nơi đây rõ ràng trở thành một phòng chứa đồ.

 

Người nhà họ Hạ chẳng quá đáng ?

 

Không hiểu , Trần Cảnh Sơn đột nhiên cảm thấy vô cùng chua xót. Hắn nhớ những kỷ niệm nhỏ nhặt khi còn ở bên Hạ Tầm Song, nhớ những tổn thương mà và Hạ Châu Ngữ gây cho cô, điều khiến lòng vô cùng khó chịu.

 

Khi Trần Cảnh Sơn xuống lầu nữa, mười mấy phút trôi qua. Dì Trần dám lên, vẫn chờ ở lối cầu thang tầng một.

 

Hắn chỉ là đến lấy đồ thôi mà? Sao trong tay trống thế?

 

“Trần thiếu, lấy đồ ạ? Hay tìm thấy, cần giúp gì ?” Dì Trần hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.

 

“Không cần!” Trần Cảnh Sơn lạnh lùng đáp. Khi đến chỗ cửa, đột nhiên dừng , đầu bà: “Chuyện đến nhà họ Hạ, mong dì Trần giữ bí mật giúp .”

 

Nói xong, móc ví , lấy bộ hai nghìn tệ tiền mặt còn trong đó đưa cho bà.

 

Dì Trần thấy xấp tiền đỏ, mắt liền sáng rực. Bà rõ ràng nhận, nhưng vẫn vờ xua tay từ chối: “Trần thiếu khách sáo quá, yên tâm, chuyện đến nhà họ Hạ, tuyệt đối sẽ tiết lộ nửa lời. Số tiền ... thì cần ạ.”

 

Miệng thì từ chối, nhưng đôi mắt bà thành thật dán chặt xấp tiền giấy, vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối.

 

Trần Cảnh Sơn đôi co thêm, đặt tiền lên mặt tủ ở sảnh rời thẳng.

 

Dì Trần cảm thấy một luồng lạnh tỏa từ , bà theo bản năng xoa xoa cánh tay. Mãi đến khi chiếc xe đỗ trong sân rời , bà mới nhảy chân sáo trở sảnh, vui vẻ nhặt xấp tiền lên và bắt đầu đếm, khuôn mặt lộ rõ vẻ tham lam: “Một, hai, ba…”

 

“Ở đây hai ngàn tệ lận!” Dì Trần tỏ vô cùng phấn khích món tiền bất ngờ . đó, bà suy nghĩ, cảm thấy hình như điều gì đó .

 

“Sắc mặt Trần thiếu lúc nãy đen như đ.í.t nồi, chẳng lẽ chuyện gì ? Đại tiểu thư bí mật cho ư?” Vừa nghĩ đến khả năng , nụ mặt dì Trần lập tức cứng , đó bà hoảng hốt che miệng .

 

C.h.ế.t , c.h.ế.t , chuyện bà lo lắng nhất cuối cùng xảy . Hèn chi Trần thiếu vẻ mặt tệ đến thế, chắc chắn là bí mật .

 

Dì Trần vô cùng bất an, ở sảnh, tay còn động tác vái lạy. Bà cầu khẩn: “Trời Phật phù hộ, Trời Phật phù hộ, tuyệt đối để Nhị tiểu thư và phu nhân chuyện là do tiết lộ ngoài, nếu với tính khí nóng nảy của Nhị tiểu thư và bà chủ, họ thể thật sự g.i.ế.c mất.”

 

 

Loading...