Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 395: + 396 Sao em lại chà đạp bản thân như vậy? (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:22:54
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con mụ già c.h.ế.t tiệt , miệng lúc nào cũng nhắc đến cái đứa trong bụng, ngay cả việc xem điện thoại cũng quản, thật là khó chịu đến mức nào cơ chứ?
Hạ Châu Ngữ nén sự bất mãn trong lòng, cất điện thoại , ngoan ngoãn mỉm với Trần, “Cô đúng, con sẽ bớt chơi điện thoại hơn.”
“Ê, thế mới !” Mẹ Trần thấy mặt mới dịu một chút, gắp cho cô một miếng thịt bát, “Ăn nhanh lên! Nhìn con gầy thế , ăn thêm , mỗi bữa ăn no, như nữa, vì dáng mà nhịn ăn . Bây giờ con mang hai mạng , thể để cháu cô đói , ?”
Nhìn miếng thịt kho nhiều mỡ trong bát, Hạ Châu Ngữ mặt tái , cô cố kìm cơn buồn nôn, cứng ngắc gắp lên bằng đũa, “Vâng, cô!”
Con mụ già c.h.ế.t tiệt khó ưa , nếu vì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Trần, cô phục tùng bà như !
Dưới ánh mắt theo dõi của ba Trần, Hạ Châu Ngữ đặt miếng thịt kho mỡ miệng, nhẹ nhàng c.ắ.n một miếng, kết quả ngay giây cô phát một tiếng nôn ọe, bịt miệng vội vàng chạy ngoài.
Trần Cảnh Sơn vốn đang còn thẩn thờ suy nghĩ, giờ cũng quấy rầy và tỉnh , “Bố , con xem một chút.”
Nhìn theo bóng lưng hai , mặt Trần vui lắm, khó chịu càu nhàu, “Cái… đứa trẻ , bắt nó ăn một miếng thịt còn như thể lấy mạng nó. Nhớ ngày xưa m.a.n.g t.h.a.i Tiểu Sơn, lúc nào ăn cũng ngon miệng, màu mè như nó!”
Hạ Châu Ngữ chạy nhà vệ sinh ói xong, cô ngẩng lên gương thấy khuôn mặt hốc hác cùng đôi mắt đỏ hoe, lầm bầm đầy oán hận, “Con mụ già c.h.ế.t tiệt đó, chờ mày già , xem tao trả gấp bội!”
“Tiểu Ngữ, tiểu Ngữ em thế nào? Em chứ?” Vì đây là nhà vệ sinh nữ, Trần Cảnh Sơn chỉ ngoài sốt ruột lo lắng.
Nghe tiếng lo lắng của Trần Cảnh Sơn ở bên ngoài, Hạ Châu Ngữ thấy vô cùng khó chịu, cô bình tĩnh đáp, “Không , em ngay.”
——
Hạ Tầm Song, là trong cuộc, tạm thời vẫn chuyện xảy mạng, cô lái xe tới một công viên thể ngắm cảnh đêm, xuống xe dạo.
Lâm Vãn Niên lặng lẽ theo cô, thấy cô vẫn thói quen khoanh tay ngực, cho cơ hội nắm tay, khiến mi mắt nhấp nháy khó chịu.
Đến bờ sông vắng , bước chân Hạ Tầm Song cuối cùng dừng .
Gió ven sông khá mạnh, mái tóc dài buông xõa vai cô cũng bay phất phơ theo gió, tạo nên một vẻ phần bừa bộn.
“Anh chỉ tạo cho em một bất ngờ thôi!” Lâm Vãn Niên đột nhiên tiến tới ôm lấy cô, trong giọng lộ rõ vẻ nũng nịu và cầu xin.
“Bất ngờ thì thật là bất ngờ.” Hạ Tầm Song đưa tay vỗ cái tay đang quàng quanh eo cô, “Thả !”
“Anh thả.” Lâm Vãn Niên chỉ buông mà còn ôm cô chặt hơn.
“Anh thử nghĩ xem, em giận, em cô bé mười mấy tuổi cứ vì chuyện nhỏ là giận dỗi âm ỉ, thấy em giống giận dỗi ?” Hạ Tầm Song thở dài, với chút bất lực.
Nếu cô mà giận thật, cô cũng chỉ cho hai phát đ.ấ.m thôi, giữ trong lòng thì phí hoài mấy tế bào não! Mấy chuyện ngớ ngẩn đó cô nhất định !
Hạ Tầm Song nãy gì, chỉ là đang nghĩ linh tinh một vài chuyện.
Nghe thấy lời , Lâm Vãn Niên im lặng. Một lúc , giọng mới vang lên trở :
“Nếu em vui, thể trút giận lên , ầm lên cũng .”
Như , mới cơ hội để dỗ cô. Chỉ là, khi cô thật sự nổi giận sẽ trông như thế nào.
Chỉ cần cô đừng giữ thứ trong lòng là .
“Anh bệnh ?” Hạ Tầm Song , ngẩng đầu , “Trên đời ai mong khác nổi giận chứ? Hay là… sở thích đặc biệt nào đó, thích tức giận ?”
“Không !” Lâm Vãn Niên chăm chú gương mặt mắt, nghiêm túc :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-395-396-sao-em-lai-cha-dap-ban-than-nhu-vay-1.html.]
“Ý là, nếu em buồn, em thể trút lên , thế nào cũng . Đừng giận trong lòng, như . Anh tin là thể dỗ em hết giận.”
Không vì , khi , Hạ Tầm Song bất giác bật :
“Vậy nếu em đ.á.n.h thì , chứ?”
Cô vốn quen đ.á.n.h , chỉ cơ thể đủ sức chịu nổi thôi.
Nhìn cô gái khi thì bĩu môi, khi thì khẽ , trong đầu Lâm Vãn Niên bỗng lóe lên hai chữ — yêu mị, quyến rũ, giống hệt một con tiểu yêu tinh mê hoặc lòng .
Yết hầu khẽ trượt lên xuống, giọng trầm khàn:
“Em vui là .”
“Hả, Lâm Vãn Niên,” Hạ Tầm Song khẽ nghiêng đầu, đôi tay mảnh mai từ từ vòng lên cổ , “Sao thể trai đến thế nhỉ?”
Khuôn mặt , ngay từ đầu gặp, cô thích. Chỉ là khi đó, Lâm Vãn Niên mở miệng mấy lời khiến chán ghét.
“Vậy em thích ?” Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm eo cô, giọng khàn khàn đầy gợi cảm.
Anh hề để ý nếu bản chỉ vì ngoại hình mà hấp dẫn Hạ Tầm Song.
“Thích chứ!” — cô đáp thẳng thắn, chút giấu giếm.
Khoảng cách giữa hai cực kỳ gần, tư thế ôm càng thêm mập mờ.
Ánh mắt Lâm Vãn Niên dừng đôi môi đỏ mọng như trái đào của cô, khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đó.
Nụ hôn của chẳng theo quy tắc nào cả, chỉ khẽ mơn man, nhẹ nhàng cọ sát. Cảm giác tê dại, ngưa ngứa khiến Hạ Tầm Song dần chìm đó, chậm rãi nhắm mắt .
Hai quấn chặt lấy , hôn say đắm. Bên tai dường như còn vang lên tiếng khẽ của cô gái.
Lâm Vãn Niên như mê hoặc, càng hôn càng sâu, điên cuồng chiếm lấy đôi môi mềm mại .
Khi cả hai đang chìm trong cảm xúc nồng cháy, chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang tất cả.
Họ mới từ từ dừng .
Hạ Tầm Song đàn ông mặt — khuôn mặt tuấn mĩ như yêu nghiệt khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cả hai thở gấp gáp, vì nụ hôn quá dài gần như nghẹt thở, thiếu oxy khiến má cô ửng hồng, đuôi mắt cũng vương chút đỏ.
Khi cả hai lấy tinh thần, chuông điện thoại trong túi áo Lâm Vãn Niên ngừng.
mấy giây, nó reo lên nữa, dồn dập như thúc giục mạng .
“Hay là xem xem ai gọi , là chuyện gấp đấy!” — Hạ Tầm Song trêu chọc, nét mặt thản nhiên như thể từng chuyện gì xảy .
Lâm Vãn Niên khẽ “ừ” một tiếng, lấy điện thoại , bấm nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì?” — hít sâu, giọng lộ rõ vẻ kiềm nén.
Lúc chỉ đem cái kẻ dám phá ngang ném thẳng lên vũ trụ cho .
Đầu dây bên , Ninh Trạch giọng mà tim khẽ hẫng một nhịp, như thể phá hỏng chuyện của ông chủ .
Cậu nuốt nước bọt, lấy hết can đảm :
“Anh… Niên, chuyện ! Anh mau lên Weibo xem , hình như chị Song chơi !”