Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 391: + 392 Cướp vai của Hạ Châu Ngữ? (4)

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:22:52
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không thể nào, tuyệt đối thể nào! Làm Vương Thụy An thể để mắt đến con bình hoa Hạ Tầm Song đó chứ?!

 

Tuy Hạ Tầm Song đây cũng từng đóng hai ba bộ phim mạng, nhưng đều vai chính, mà diễn xuất trong mỗi bộ tệ đến t.h.ả.m thương.

 

Cũng chính vì mà cô ít cư dân mạng mắng c.h.ử.i — Vương Thụy An lẽ nào chuyện ?

 

Hơn nữa, Vương Thụy An vốn nổi tiếng trong giới là nghiêm khắc, mệnh danh là “Diêm La Vương của phim trường”.

 

Mỗi vai diễn do ông chọn đều phù hợp với nhân vật trong kịch bản.

 

Đừng đến chuyện tư bản dùng tiền để đút đoàn, ngay cả khi Thiên Vương lão tử đến, ông vẫn kiên quyết giữ vững nguyên tắc của .

 

Vậy thì Hạ Tầm Song dựa cái gì mà dám tranh miếng thịt bên miệng cô chứ?

 

Hai nữ nhân viên cô chắn ngay mặt, giọng gay gắt của cô dọa cho giật .

 

“Chúng … cô, cô, cô…”

 

Hai “cô” nửa ngày, mà chẳng thốt một câu chỉnh.

 

Lúc , Hạ Châu Ngữ mới chậm rãi nhận hành vi của thất lễ.

 

Cô lập tức đổi vẻ ngoan ngoãn dịu dàng thường ngày:

“Hai chị xinh , thật xin nhé, em kích động quá. Nếu hai sợ thì Tiểu Ngữ xin gửi lời xin ở đây.”

 

Sự đổi quá lớn khiến hai nhân viên sững sờ một lúc lâu mới hồn:

“Không… ạ!”

 

“Vậy thì xem như hai chị chấp nhận lời xin của em nha~”

 

Hạ Châu Ngữ nở nụ ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng mà dễ mến, khéo léo chuyển đề tài ban đầu:

“À đúng , lúc nãy em hai chị … hình như thấy Niên thần và đạo diễn Vương đúng ?”

 

“Ừ, ừ, ừ…” Hai gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

 

“Vậy tổng cộng họ mấy ? Có thể cho em họ đang ở phòng nào ? Em và đạo diễn Vương, còn cả Lâm Vãn Niên , đều là bạn quen lâu năm. Gặp tình cờ thế , em qua chào hỏi cho phép thôi.”

 

Hai , nghĩ việc cũng chẳng gì to tát, nên liền hết những gì :

“Niên thần họ đang ở phòng Hồng Vận Đường, tổng cộng bốn — Niên thần, đạo diễn Vương, chị Song, còn một cô gái nữa bọn em quen, nhưng là cùng chị Song tới.”

 

Nhận tin , Hạ Châu Ngữ chỉ lập tức rời :

“Được , em , cảm ơn hai chị nha, hai chị thật là .”

 

“Không , chuyện nhỏ mà!”

 

Hai nhân viên theo bóng lưng cô rời , chỉ cảm thấy cô gái thật dễ gần, dịu dàng, lễ phép.

 

Còn cái dáng vẻ hung dữ ban nãy — chắc chỉ là ảo giác thôi.

 

Ra khỏi nhà vệ sinh, nụ ngọt ngào mặt Hạ Châu Ngữ lập tức tan biến, đó là vẻ âm trầm lạnh lẽo.

 

Con tiện nhân Hạ Tầm Song , đúng là như oan hồn tan!

 

Không ngờ cô nhanh như quyến rũ Vương Thụy An.

 

Không , cô tuyệt đối thể tiếp tục yên chịu c.h.ế.t nữa.

 

Nghĩ đến đây, Hạ Châu Ngữ vội lấy điện thoại từ trong túi , chuyển tài khoản WeChat sang nick phụ, gửi tin nhắn cho một tài khoản nào đó.

 

Làm xong tất cả, khóe môi cô cong lên một nụ đầy toan tính.

 

“Tiểu Ngữ, em đây ?”

 

Người nhà họ Trần thấy cô mãi phòng riêng, sợ chuyện gì xảy , liền bảo Trần Cảnh Sơn tìm.

 

Vừa thấy cô đang cầm điện thoại, tủm tỉm:

“Em nhắn cho ai mà vui thế?”

 

“À, là một bạn của em thôi. Cô em m.a.n.g t.h.a.i , nên gửi tin chúc mừng đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-391-392-cuop-vai-cua-ha-chau-ngu-4.html.]

 

Hạ Châu Ngữ ung dung cất điện thoại túi, giọng nhẹ nhàng mà điềm tĩnh.

 

“Thì , hôm nào chúng mời cô ăn một bữa nhé!”

 

Trần Cảnh Sơn nhẹ nhàng ôm eo cô, hề nghi ngờ lời của cô.

 

Hạ Châu Ngữ tươi gật đầu:

“Vâng, theo Sơn.”

 

Hai cùng về hướng phòng riêng, ánh mắt cô bất chợt lướt qua ba chữ “Hồng Vận Đường”, lúc Hạ Châu Ngữ mới , thì Hạ Tầm Song và những ở ngay phòng bên cạnh của .

 

“Anh Sơn, một chuyện… em nên .”

 

Hạ Châu Ngữ đột nhiên dừng , dáng vẻ ngập ngừng, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

 

Trần Cảnh Sơn thấy , trong lòng lập tức căng thẳng:

“Sao , em thấy khó chịu ?”

 

“Không …” Hạ Châu Ngữ vội lắc đầu:

“Là chuyện về chị gái em, hình như em thấy chị .”

 

“Cô ?” Trần Cảnh Sơn lập tức quanh, “Có cần gọi cô sang ăn cùng bọn ?”

 

“E là… tiện . Chị một , hơn nữa… em chỉ thoáng thấy một cái, khi em định đuổi theo thì chị biến mất .”

 

Hạ Châu Ngữ nhẹ giọng giải thích, giọng nhỏ nhẹ mà yếu ớt.

 

“Cô với bạn ?” — Trần Cảnh Sơn nhanh chóng bắt trọng điểm.

 

“Không rõ nữa, nhưng đàn ông đó trông khá lớn tuổi, chắc tầm hơn năm mươi. Em chỉ thấy bóng lưng thôi, nhưng em chắc chắn đây từng gặp ông .”

 

Nói đến đây, Hạ Châu Ngữ vẫn rời mắt khỏi , cẩn thận quan sát từng biểu cảm gương mặt , khẽ :

“Anh xem… chị xảy chuyện gì ? Hơn nữa, tầng chính là khu phòng nghỉ của khách sạn.”

 

Một đàn ông hơn năm mươi tuổi, cộng thêm chiếc siêu xe thấy tối qua…

 

Trần Cảnh Sơn khó mà nghĩ đến chuyện đó.

 

Khi ý nghĩ hình thành, trong đầu càng thêm rối bời.

 

Sắc mặt trở nên u ám, song vì đang Hạ Châu Ngữ bên cạnh, tiện để lộ :

“Chị em là trưởng thành , chắc cô chừng mực. Đợi hôm nào gặp, sẽ chuyện với cô , em đừng nghĩ nhiều nữa.”

 

Nghe xong, trong lòng Hạ Châu Ngữ chỉ thấy buồn chua chát, nhưng mặt vẫn cố tỏ lo lắng:

“Vâng, lẽ là em nghĩ quá .”

 

Hai phòng riêng.

 

Vừa bước , Trần — ăn mặc quý phái, trang điểm kỹ càng — lập tức kéo tay Hạ Châu Ngữ, để cô xuống bên cạnh :

 

“Tiểu Ngữ , con gầy thế ! Uống thêm chút canh , bổ cho , cũng cho đứa nhỏ trong bụng con. Cái là cô đặc biệt dặn khách sạn nấu cho con đó. Bây giờ con là đối tượng nhà họ Trần chúng chăm sóc đặc biệt, thời gian con cứ ở nhà an thai cho , chờ đến ngày Tiểu Sơn nhà cưới con về vợ là . Còn chuyện công việc thì… cứ tạm gác nhé!”

 

Cha Trần thấy vợ liếc mắt hiệu, liền lên tiếng phụ họa:

đấy! Con chỉ cần ở nhà dưỡng thai cho khỏe, khi cưới với Tiểu Sơn thì lo vợ, dạy con cho . Ngày nào cũng ngoài đóng phim mệt lắm, nhà họ Trần chúng nào nuôi nổi một phụ nữ.”

 

Nghe , sắc mặt Hạ Châu Ngữ đổi liên tục.

 

Lời vẻ êm tai, nhưng cô hiểu rõ ý tứ bên trong.

 

Chẳng là chê cô chỉ là diễn viên, phận chẳng xứng ?

 

Muốn cô rút khỏi giới giải trí, ở nhà bà nội trợ.

 

Hạ Châu Ngữ loại ngoan ngoãn lời.

 

Huống hồ, đứa bé trong bụng cô… vốn dĩ con nhà họ Trần.

 

Nhìn ba nhà họ Trần tự tin mà ngốc nghếch, cô đùa giỡn trong lòng bàn tay, Hạ Châu Ngữ chỉ cảm thấy một niềm khoái trá âm thầm dâng lên.

 

 

Loading...