Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 383: + 384 Nhìn em, anh thấy ngon miệng hơn (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:15:11
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngoan nào! Sau chúng còn nhiều thời gian, em bù cho .”
Hạ Tầm Song bật chế độ dỗ dành, trong lòng sẵn tính toán.
Những lời thích !
Ánh mắt Lâm Vãn Niên lập tức mềm vài phần:
“Được.”
——
Sáng hôm .
Hạ Tầm Song tỉnh dậy, cầm điện thoại xem giờ, ánh mắt liền khung tin nhắn bên thu hút.
Là tin nhắn ngân hàng báo tiền tài khoản!
“Đếm thử xem… đơn, chục, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn…”
Cô trừng mắt chằm chằm dãy màn hình, nuốt nước bọt:
“Trời ơi, hơn ba triệu tệ chuyển tài khoản !!”
A a a a a cuối cùng cô cũng thoát nghèo !!!
Hạ Tầm Song vui sướng tột độ, cuối cùng cô cũng còn là hộ nghèo nữa, thật sự dễ dàng chút nào!
Nếu là , với cô, chừng tiền chẳng đáng để xúc động đến thế.
từ khi trọng sinh đến nay, cô thật sự nếm trải cuộc sống túng thiếu đến mức chật vật, từng bước đều khó khăn.
Không tiền thì chẳng là gì cả!
Cô lập tức gọi ngay cho Dương Hựu Tình.
“Yo~ tỉnh !” – Giọng của Dương Hựu Tình vang lên ở đầu dây bên , “Thấy tin nhắn ngân hàng chứ gì?”
Hạ Tầm Song “ừ hử” một tiếng coi như trả lời.
“Làm nghề bao nhiêu năm , đây là đầu nhận khoản lớn thế , phấn khích lắm ?”
“Cũng bình thường thôi.” – Hạ Tầm Song nhanh chóng lấy bình tĩnh.
Dù , chỉ một phi vụ cô nhận giá vài trăm vạn, thậm chí vài chục triệu, gặp việc khó hơn thì lên đến cả trăm triệu, dù chia đôi với tổ chức, cô vẫn kiếm ít.
Nghĩ đến những khoản tiền từng yên trong tài khoản , giờ rơi túi khác, trong lòng cô khỏi chua xót.
Từng đồng tiền đó… đều là cô đ.á.n.h đổi bằng mạng sống để .
Vậy mà cuối cùng, chẳng còn mạng để tiêu.
Nghĩ đến khuôn mặt mà cô thấy ngay lúc c.h.ế.t, ánh mắt Hạ Tầm Song lập tức lạnh vài phần.
“Ừm, ba triệu chỉ là bước khởi đầu thôi.” – Dương Hựu Tình tiếp lời, giọng đầy hào hứng – “Mục tiêu của chúng là trở thành phú bà, tiếp tục cố gắng kiếm tiền mới !”
Cô ngừng một chút, giọng trở nên tinh nghịch:
“Vậy nên… nên gặp đạo diễn Vương ?”
Tuy hợp đồng thống nhất xong, nhưng vì Hạ Tầm Song nước ngoài ghi hình chương trình, nên chuyện ký tên vẫn hoãn tới giờ.
Nghe nhắc đến chuyện đó, Hạ Tầm Song cũng nhớ lời Dương Hựu Tình từng — một đạo diễn lớn mời cô đóng phim.
“Khi nào gặp, sắp xếp .”
Không chịu khó kiếm tiền thì đầu óc vấn đề.
Cô tranh thủ thời gian mà kiếm thật nhiều tiền — chỉ tiền mới thể cho cô cảm giác an thật sự.
“Vậy để lát nữa tớ liên hệ với đạo diễn Vương.” – Dương Hựu Tình hài lòng với thái độ hợp tác của cô.
“Ừ.” – Hạ Tầm Song đáp nhàn nhạt, chợt nhớ còn việc – “Không chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-383-384-nhin-em-anh-thay-ngon-mieng-hon-1.html.]
Ngay khi cô định tắt điện thoại, Dương Hựu Tình bỗng như sực nhớ điều gì:
“À đúng , suýt quên! Vài hôm nữa một buổi tiệc từ thiện, tên cũng trong danh sách khách mời. Khi đó sẽ nhiều minh tinh và giới tinh thương mại tham dự.
Lễ phục… tớ chuẩn sẵn cho .”
“Được, tớ .”
Mấy buổi tiệc kiểu , e rằng chẳng ai hiểu rõ hơn cô.
Trước đây, mỗi thực hiện nhiệm vụ, cô đều tay ở nơi đông — mà tiệc là môi trường hảo nhất.
Bởi thế, đối với quy trình của những buổi tiệc như , Hạ Tầm Song nắm rõ từng chi tiết.
Hai trò chuyện thêm vài câu cúp máy.
Thấy thời gian muộn, gần tám giờ sáng, Hạ Tầm Song vội bật dậy khỏi giường, bước phòng tắm để rửa mặt chuẩn cho một ngày mới.
Hạ Tầm Song từ lầu bước xuống, quả nhiên đúng như cô dự đoán — ba nhà họ Hạ đều đang ăn sáng.
Thấy cô xuống, Hạ Vĩ Tài và Diệp Nhã Cầm giả vờ như thấy, chỉ Hạ Châu Ngữ giả lả gọi một tiếng:
“Chị cũng dậy ! lúc lắm… mau đây ăn sáng chung !”
“Không cần khách sáo như , dù trong nhà cũng chẳng ngoài. Cứ giả vờ qua như thế, cô thấy mệt ?” — Hạ Tầm Song khẽ lạnh một tiếng, thẳng cửa.
Thấy , sắc mặt Hạ Châu Ngữ đổi mấy , rõ ràng hài lòng vì đối phương điều.
“Rầm” một tiếng, Hạ Tầm Song giày xong ngoài.
“Được , con bây giờ đang mang thai, bớt trêu chọc nó.” — Hạ Vĩ Tài lên tiếng nhắc nhở.
Ông chịu thiệt tay Hạ Tầm Song mấy , đầu óc cũng khôn nhiều. Bây giờ cứ thấy cái tên ôn thần đó là ông chỉ tránh xa, huống chi còn tự chui đầu rắc rối.
Nếu vì nhận lợi ích của , thì ông sớm đuổi Hạ Tầm Song khỏi nhà, chứ gì đến lượt con bé đó ở đây tác oai tác quái.
Nghe , Diệp Nhã Cầm liền chen góp lời:
“Bố con đúng đấy. Con bây giờ sắp , mà con bé đó thì ngông cuồng, chẳng coi ai gì. Nếu con thương thì .”
“Vâng, bố .” — Hạ Châu Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.
“Được , bố ăn xong , giờ đến công ty.” — Hạ Vĩ Tài đặt đũa xuống dậy.
Thấy thế, Diệp Nhã Cầm cũng dậy theo, đích tiễn ông tận cửa:
“Anh, đường cẩn thận nhé.”
Nhìn chiếc xe của Hạ Vĩ Tài rời khỏi cổng, Diệp Nhã Cầm mới phòng khách, xuống chỗ cũ. Bà con gái, thấy dáng vẻ con như gì đó thôi.
“Tiểu Ngữ, con chuyện gì với ?” — Hạ Châu Ngữ ngạc nhiên hỏi.
Diệp Nhã Cầm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn điều trong lòng:
“Tiểu Ngữ, con thật với … đứa bé trong bụng con, thật sự là của Tiểu Sơn ?”
Nghe xong, đôi đũa trong tay Hạ Châu Ngữ “cạch” một tiếng rơi xuống bàn, mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn.
“Mẹ… hỏi ?” — cô vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng.
“Con là do sinh , còn tâm tư của con ?” — sắc mặt Diệp Nhã Cầm lúc trầm xuống.
Tối qua, Trần Cảnh Sơn cùng Hạ Châu Ngữ đến bệnh viện kiểm tra, nhưng cô thẳng thừng từ chối. Khi đó, cô nguyên văn thế :
— “Anh Sơn, bận công việc như , chuyện nhỏ cần phiền . Mẹ em bình thường chỉ chơi bài hoặc dạo với mấy bạn , chuyện để cùng em là .”
Trần Cảnh Sơn nghi ngờ gì, còn cảm động khen cô chu đáo, nghĩ cho khác.
Chính vì , Diệp Nhã Cầm nhận điều bất thường, nhưng lúc bà tiện . Đợi đến tối khi Trần Cảnh Sơn rời thì muộn, nên bà mới chọn lúc ai hôm nay để hỏi cho rõ.
Kết hợp với phản ứng của con gái lúc , bà đoán phần nào sự thật.
“Con đấy, thật hồ đồ! Tại khi ở cùng khác phòng tránh cho tử tế hả?” — Diệp Nhã Cầm cau mày, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, giọng tức giận thất vọng.
“Mẹ, con… con cũng đó trúng ngay như thế.” — giọng Hạ Châu Ngữ nhỏ như muỗi kêu.
Trước đây, dù dùng biện pháp tránh thai, cô vẫn luôn uống t.h.u.ố.c kịp thời. Ai ngờ, đó quên mất…