Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 379: + 380 Chó ngoan thì đừng chắn đường (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:13:30
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Trước hết nhé! Hai các cô các kết hôn, ủng hộ, cũng cực kỳ tán thành. Hy vọng kiếp , kiếp , kiếp nữa — hai thể khóa chặt mãi mãi.”

 

Hạ Tầm Song khoanh tay ngực, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, giọng điệu thản nhiên mà hời hợt, “Thứ hai, bận lắm, chẳng rảnh mà phù dâu cho hai . Tốt nhất là tìm khác nhé, cảm ơn.”

 

Thật nực , còn chơi trò xát muối tim ? Không tự soi gương mà xem bản là cái thứ gì .

 

Không , cô nhanh về phòng, rửa mắt bằng cách ngắm Lâm Vãn Niên cái .

 

Đang yên đang lành đây mấy tên ngốc — khẩu vị cô nặng đến mức đó!

 

Hạ Tầm Song thu ánh mắt lạnh nhạt, lướt qua hai họ, thẳng tiến lên lầu.

 

Hai vợ chồng nhà họ Hạ suốt quá trình đều im lặng.

 

Bởi đây họ từng chịu thiệt thòi ít trong tay cô, nên quan sát xem khi trở về, Hạ Tầm Song đổi gì ; dám chọc cái điềm xui .

 

Vì họ rõ, chọc cô, thiệt hại cuối cùng vẫn là họ.

 

Khi bước lên cầu thang, Hạ Tầm Song liếc nhạt qua hai đang sofa.

Ánh mắt chạm , vợ chồng nhà họ Hạ thấy khóe môi cô khẽ nhếch lên nụ lạnh, lập tức nghẹn thở.

 

Nhìn vẻ mặt chế giễu , hai thầm nghĩ:

Chẳng lẽ nó chuyện gì ?

Không thể nào! Không thể! Con nhóc c.h.ế.t tiệt đó nhiều nhất là tính tình đổi thôi, tuyệt đối thể mấy bí mật .

 

Sau khi Hạ Tầm Song lên lầu, Trần Cảnh Sơn vẫn còn theo bóng lưng cô thật sâu, mà cảnh đó Hạ Châu Ngữ thu hết mắt.

 

Đàn ông mà — đều cùng một dạng. Ăn trong bát, ngó trong nồi.

 

Trong lòng cô khẽ nhếch môi lạnh.

 

Chỉ tiếc rằng — vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Trần, chỉ thể thuộc về Hạ Châu Ngữ cô mà thôi!

 

gần như nắm Trần Cảnh Sơn trong lòng bàn tay:

“Anh Sơn, vẻ chị vẫn còn giận chúng . Chị chịu phù dâu, đây? Em chỉ một chị gái như chị thôi… Nếu lời chúc phúc của chị, là chúng đừng cưới nữa.”

 

Nói đến đây, vành mắt cô ngân ngấn nước.

 

Trần Cảnh Sơn thấy thế thì lòng đau nhói, lau nước mắt cho cô dỗ dành:

“Ngốc quá, đừng mấy lời xui xẻo như . Giờ trong bụng em đang mang cốt nhục nhà họ Trần, nếu em gả cho , chắc ba sẽ đ.á.n.h gãy chân mất.”

 

Im lặng hai giây, thở dài một thêm:

“Còn về chuyện với chị em, sẽ chuyện với cô . Em đừng lo.”

 

Hừ, lắm — “ chuyện đàng hoàng” là định kiểu gì, “nối tình xưa” với con tiện nhân đó ?

 

Nghe xong, trong khi Trần Cảnh Sơn để ý, ánh mắt Hạ Châu Ngữ thoáng chốc hóa thành độc xà.

 

lời vẫn yếu ớt, dịu dàng một chút công kích:

“Vâng… Anh Sơn là nhất.”

 

Khi phòng khách, qua khung cửa sổ sát đất, Hạ Châu Ngữ vô tình trông thấy chiếc xe thể thao đỗ trong sân, gương mặt thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng ghen tị lấp đầy.

 

Chiếc xe thể thao giới hạn màu hồng trắng , còn hơn cả trong tạp chí.

 

Đường nét xe mượt mà, phối màu tinh tế, đúng là kiểu mà cô gái đều mơ ước.

 

Thấy cô sững sờ, Trần Cảnh Sơn tò mò theo ánh mắt cô, cũng hướng chiếc xe ngoài sân.

Nếu đoán nhầm… thì đó chính là chiếc xe mà Hạ Tầm Song lái về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-379-380-cho-ngoan-thi-dung-chan-duong-2.html.]

“Chiếc xe đó… là của chị em ?” – Trần Cảnh Sơn kinh ngạc hỏi.

 

Họ vốn sống trong giới thượng lưu, bạn bè xung quanh là công tử con nhà giàu, mà mấy đó thì chẳng bao giờ giấu nổi đam mê với siêu xe — trong nhóm chat bàn chuyện phụ nữ với xe thể thao.

 

Trần Cảnh Sơn nhớ trong nhóm từng nhắc đến mẫu xe — giá đắt khủng khiếp.

 

Ngay cả , sinh trong một trong bốn gia tộc lớn ở Nam Thành, cũng dám vung tiền mua nó.

 

Huống hồ, chiếc của Hạ Tầm Song còn là bản cao cấp nhất, giá vượt hẳn một trăm triệu tệ!

 

Trước đó Hạ Châu Ngữ cũng từng bóng gió bảo thích mẫu xe , nhưng giá quá cao, bản nổi trăm triệu, nên chỉ đành qua loa cho qua chuyện.

 

“Anh Sơn, em thấy hồ đồ đó. Chị em thể nhiều tiền thế mà mua nổi chiếc xe đó chứ!”

 

Vừa dứt lời, Hạ Châu Ngữ lập tức như nhận lỡ miệng, vội lấy tay che miệng, lí nhí:

“Em… em gì hết.”

 

Chính phản ứng đó càng khiến Trần Cảnh Sơn nghi ngờ.

 

Nghĩ đến tình hình tài chính hiện tại của Hạ Tầm Song, đối chiếu với biểu cảm của Hạ Châu Ngữ, trong lòng thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành — hy vọng là điều đang nghĩ.

 

“Tiểu Ngữ, dạo gần đây chị em với ai ?” – giọng Trần Cảnh Sơn trầm hẳn xuống.

 

“Anh Sơn, em , đó là chuyện riêng của chị . Dù em là em gái, cũng tiện xen đời sống riêng tư của chị.”

 

nửa chừng như lưỡng lự, thở dài:

“Thôi đừng hỏi nữa ạ. Từ khi chị đổi tính nết, chứ đừng là em — ngay cả bố , chị cũng chẳng coi gì. Anh tận mắt thấy hết ?”

 

Nói xong, Hạ Châu Ngữ khẽ liếc sang .

 

Lập tức, Diệp Nhã Cầm hiểu ý, liền phụ họa thêm:

“Từ khi Tiểu Ngữ chị nó tham gia chương trình về, cả đổi đến mức cô đều nhận .

cô thấy nó thiết với một đàn ông, định hỏi thử xem là ai, kết quả nó đ.á.n.h một trận.

Từ đó trở , Song Song thường xuyên về nhà cả đêm.

Cô với ba con bé cũng chẳng dám hỏi nhiều.

Hễ mở miệng là nó đ.á.n.h cả hai cô chú.

Cháu xem… con bé ngoan ngoãn bao, giờ thành thế chứ? là nghiệp chướng mà!”

 

Vừa , Diệp Nhã Cầm lau nước mắt, tỉ tê trút khổ với Trần Cảnh Sơn.

 

Nghe đến đó, sắc mặt Trần Cảnh Sơn tối sầm , trầm giọng hỏi:

“Song Song thường xuyên về nhà?”

 

Bắt gặp ánh mắt truy vấn của , Hạ Châu Ngữ giả vờ chần chừ yếu ớt gật đầu:

“Vâng… Hôm qua chị xuống máy bay, vốn dĩ em tưởng tối sẽ về nhà.

Em còn chờ chị cả đêm ở phòng khách, ai ngờ đến tận chín giờ sáng hôm nay chị mới về.

Em hỏi chị cả đêm, thì chị mắng em thậm tệ.

Không chỉ … chị còn bóp cổ em nữa.

Chuyện dì Trần tận mắt chứng kiến, nếu tin thì thể hỏi dì .”

 

Dì Trần – bưng đĩa trái cây từ bếp – bỗng gọi tên, giật khựng .

 

Mấy ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía bà .

 

Nhận ánh mắt hiệu của Hạ Châu Ngữ, bà lập tức hiểu ý, vội gật đầu lia lịa:

 

, đúng ! Sáng nay khi đại tiểu thư về, quả thật cãi với nhị tiểu thư.

Rồi chẳng chẳng rằng, đại tiểu thư liền bóp cổ nhị tiểu thư!

định can, ai ngờ mắng cho một trận.

Đến giờ mu bàn chân vẫn còn bầm tím đây ! Không tin thì xem …”

 

Nói đoạn, dì Trần giả vờ định cởi giày, định cho họ xem “vết thương” chân — cái mà chính là do chảo phẳng đập trúng.

Loading...