Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 341: + 342 Là tôi hãm hại cô thì sao? (7)
Cập nhật lúc: 2025-10-14 10:20:15
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi hai nữ nhân viên rời , Hạ Tầm Song đặt chiếc ba lô trong tay lên bàn, giọng mang theo chút tức giận :
“Thủ đoạn của cô bây giờ cũng khá lắm đấy! Tiến bộ hơn nhiều .”
Đôi mắt của Lương Tư Tư chăm chú cô, dường như xuyên qua nét mặt Hạ Tầm Song để thấu suy nghĩ trong lòng cô. suốt một lúc lâu, vẫn nhận rốt cuộc cô đang giả vờ .
Im lặng vài giây, Lương Tư Tư cảnh giác bước đến cửa lều, vén rèm ngoài. Phát hiện bên ngoài quả thật ai, nhưng trông thấy bóng dáng Lâm Vãn Niên ở xa.
Trong lòng cô lập tức dâng lên một cơn ghen ghét, bàn tay đang nắm rèm cũng siết chặt thêm mấy phần.
Hừ, đôi cẩu nam nữ đúng là chẳng thể rời nửa bước!
Giờ Hạ Tầm Song đạo diễn đuổi khỏi chương trình, mà Lâm Vãn Niên còn định tiễn cô ?
Ánh mắt Lương Tư Tư lóe lên tia độc ác, khẽ hừ lạnh qua mũi mạnh tay buông rèm xuống.
Quay , cô khinh miệt Hạ Tầm Song, cảnh giác trong lòng cũng giảm xuống, càng củng cố thêm suy đoán của bản :
“Dạo cô chẳng vẫn luôn cho lợi hại lắm ? Nhìn xem… mới thế mà đ.á.n.h trở về nguyên hình , chậc chậc… trông thật đáng thương!”
Vừa , cô lắc đầu tỏ vẻ chán ghét.
Giờ phút , Hạ Tầm Song trong mắt cô chẳng khác nào một con ch.ó nhà tang, thấy cô đuổi khỏi chương trình, lê lết ôm ba lô rời , trong lòng Lương Tư Tư cảm thấy cực kỳ khoan khoái.
“Cô xem, đuổi khỏi chương trình , ai còn dám dùng một nghệ sĩ ‘tai tiếng’ như cô nữa? Nhìn khắp cả giới giải trí, liệu còn chỗ nào cho cô dung ?”
Không còn thứ ba ở đây, Lương Tư Tư mới bộc lộ bản chất thật của .
“Vậy , để hủy hoại , cô lén bỏ một sợi dây chuyền giả túi , vu oan ăn cắp?” – Đôi mắt của Hạ Tầm Song lúc tràn đầy phẫn nộ chằm chằm đối diện.
“Yo yo yo, cô bằng chứng ? Nếu , thể kiện cô tội phỉ báng đấy.” – Lương Tư Tư thản nhiên , xuống chiếc ghế xếp đối diện, ung dung vắt chéo chân.
Cái dáng vẻ , mà chỉ tay cho một trận.
“Xem camera cả ngày, đúng là tìm chứng cứ thật sự, nếu chẳng đạo diễn gọi chuyện .”
Hạ Tầm Song lúc chỉ giả vờ tức giận mà bất lực, cố tình nổi bật “thủ đoạn cao tay” của Lương Tư Tư, để cô tự lộ sơ hở.
“Cô đúng là thông minh, chỉ dùng một sợi dây chuyền giả mà thể hủy danh tiếng của . Chuyện … chắc chắn chỉ điểm cho cô, đúng ?”
Cô tin rằng, chuyện chắc chắn bàn tay của Hạ Châu Ngữ nhúng .
Quả nhiên, đến đây, Lương Tư Tư càng thêm đắc ý, cho rằng kín kẽ một kẽ hở. Dù dây chuyền là Hạ Châu Ngữ đưa hàng giả để lừa cô , nhưng kế hoạch là do chính cô nghĩ – kết quả đạt vẫn là thứ cả hai mong .
“Cô gì thế? hiểu.” – Lương Tư Tư giả vờ ngơ ngác, vẻ chẳng gì.
Đùa , cô ngu mà tự nhận!
“Trước mặt thì cần giả bộ nữa, ở đây cũng chẳng ai khác.”
Hạ Tầm Song thấy thời cơ chín muồi, bắt đầu đào hố cho cô :
“ tuy chứng cứ thật, nhưng , sợi dây chuyền đó là hôm Quý Lâm nhện độc cắn, cô lén bỏ túi khi ở đó, còn dùng khói để che camera nữa. Cô giỏi đấy!”
Nghe thấy lời , Lương Tư Tư rõ ràng sững , nụ vốn đang đắc ý mặt cũng lập tức cứng đờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-341-342-la-toi-ham-hai-co-thi-sao-7.html.]
Cô ngờ rằng, việc kín đáo đến mà vẫn Hạ Tầm Song phát hiện.
Chỉ là… dù phát hiện thì ? Dù đối phương vẫn chẳng thể đưa bằng chứng thật sự chứng minh sợi dây chuyền đó do cô ăn cắp.
Bất kể sợi dây chuyền đó là thật giả, thì cái tội danh “ăn trộm” , cả đời Hạ Tầm Song cũng mang theo.
Nghĩ đến đây, khóe môi Lương Tư Tư nhếch lên một nụ mỉa mai.
Cô dậy, từng bước tiến gần Hạ Tầm Song:
“Ồ, cho dù cô điều tra thì ? Biết rõ là hãm hại cô thì thế nào? Không chứng cứ, cô chẳng gì cả, đúng ?”
Cô vẫn còn nhớ, vị phó đạo diễn Hạ Tầm Song lật đổ là vì chiếc đồng hồ cô đeo, ghi âm bộ cuộc chuyện giữa họ.
Lần cô tuyệt đối sẽ giẫm vết xe đổ đó. Từ đầu, Lương Tư Tư chú ý thấy Hạ Tầm Song mang theo thứ gì đáng ngờ, vì thế mới dám ngang nhiên những lời như , chút kiêng dè.
Hạ Tầm Song dáng vẻ đắc ý tự mãn của cô , trong lòng chỉ bật — ngu ngốc hết chỗ .
Ban đầu cô còn tưởng tốn công dụ dỗ một hồi mới khiến Lương Tư Tư lộ miệng, ngờ cô tự phun tất cả dễ dàng đến thế.
Tuy , Hạ Tầm Song vẫn giữ vẻ điềm nhiên, như chẳng gì đổi. Cô nguyên chủ đòi một chút công bằng.
“Vậy cô tất cả những chuyện là vì ?”
Cô chậm rãi hỏi, giọng khẽ mà lạnh – “Từ nhỏ đến lớn, hình như từng đắc tội với cô. Vậy vì cô và Hạ Châu Ngữ liên tục hãm hại ? Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Làm gì nhiều ‘vì ’ như thế?” – Lương Tư Tư khẽ hừ một tiếng, giọng đầy khinh miệt – “Chẳng qua chỉ thấy cái mặt cô chướng mắt thôi!”
Nói xong, cô bật chế nhạo.
Ý nghĩ trong đầu thoáng chốc về thời trung học.
Khi đó, Lương Tư Tư và Hạ Tầm Song học cùng một lớp. Cô từng thầm thích lớp trưởng. Một trai sáng sủa, ấm áp, điển hình của kiểu nam sinh tỏa nắng.
Khi cô lấy hết dũng khí định tỏ tình, lớp trưởng dắt theo Hạ Tầm Song đến mặt cô, rằng thích chính là Hạ Tầm Song.
Dù hai họ từng thật sự ở bên , nhưng từ khoảnh khắc đó, Lương Tư Tư sinh lòng oán hận với Hạ Tầm Song.
Sau , khi cô dần quen Hạ Châu Ngữ – vốn cũng chán ghét Hạ Tầm Song, cả hai nhanh chóng trở thành bạn .
Từ đó về , việc bắt nạt Hạ Tầm Song gần như trở thành thói quen của hai .
Hạ Tầm Song khẽ gật đầu, khóe môi cong lên một đường cong lạnh lẽo, nửa như nửa như giễu:
“Ồ, hiểu . Hóa chỉ vì cô ghét một , dù đó từng hại , cô cũng bắt nạt cho bằng , đúng ?”
“Đã là khiến ghét, chẳng lẽ thờ cô như tổ tông chắc?” – Lương Tư Tư trợn mắt, cô như một kẻ ngốc.
Câu hỏi đó, trong mắt cô , đúng là dư thừa đến buồn .
“Cô chẳng đuổi khỏi chương trình ? Có thời gian đến đây nhảm với , chi bằng nghĩ xem cứu vớt chút hình tượng . May còn thể tranh vai nha gì đó.” – Lương Tư Tư nhạt, lời lẽ tràn đầy chế giễu.
Nghe , Hạ Tầm Song chỉ khẽ , đáp.
Mục đích của cô đạt .
Một lúc lâu , cô mới chậm rãi lên tiếng, giọng nhẹ mà sắc lạnh:
“À, suýt nữa thì quên cho cô . Từng câu cô , từng nét mặt của cô… chắc hẳn khán giả trong phòng livestream đều thấy rõ mồn một.”