Kỳ Mạt, đang ngủ chiếc giường cạnh bên , tiếng chuyện của hai đ.á.n.h thức.
Thấy loay hoay mãi mở nắp chai nước khoáng, cô chẳng lời nào, dậy, cầm lấy chai nước trong tay , mở nắp , đưa cả chai nước lẫn nắp cho .
Xong xuôi, Kỳ Mạt xuống, từ đầu đến cuối thốt một câu.
“Cảm ơn.”
Quý Lâm ngây mấy giây, chai nước khoáng trong tay mở nắp, lúc mới chậm phản ứng mà lời cảm ơn.
đáp chỉ là sự im lặng.
Anh chút ấn tượng với cô gái — hình như tên là Kỳ Mạt thì ?
Quý Lâm chậc chậc lưỡi, nếu tận tai cô từng chuyện, còn tưởng cô câm .
Loại ít như , đến giờ mới gặp hai — một là Lâm Vãn Niên, chính là Kỳ Mạt.
Giờ thì Lâm Vãn Niên khá hơn nhiều , ít nhất khi chuyện, nếu tâm trạng còn đáp , thỉnh thoảng còn đùa vài câu.
Còn về phần Kỳ Mạt... Quý Lâm chỉ đến cô khi tham gia chương trình .
Cô gái , ngoài việc thích chuyện, thì thứ khác đều . Hằng ngày đều yên lặng, việc hề qua loa, cũng chẳng khiến khác thấy khó chịu như kiểu Lương Tư Tư.
【Chị Kỳ Mạt vốn là ít thôi, mong đừng để ý nhé, cô thực !】
【Xinh , lạnh lùng mà kiêu ngạo – ai thích kiểu chị như thế chứ? Pick!! Pick!!】
【Khoảnh khắc Kỳ Mạt giúp Lâm thần mở nắp chai , thấy buồn thế nhỉ?】
【Ha ha ha ha Lâm thần ép chồng yếu đuối một , bản còn ngơ ngác, mà chị gái vẫn dửng dưng thèm đáp .】
Kỳ Mạt để tâm đến lời cảm ơn của , còn Quý Lâm cũng chẳng bận lòng, cầm chai nước lên uống một lớn, đó đậy nắp, đặt lên tủ đầu giường.
“Vừa là Hạ Tầm Song cứu hả?” — Quý Lâm cách một chiếc giường hỏi Giang Dã.
“Không thì còn ai nữa?!”
Lúc Giang Dã nghiêng, một tay chống đầu:
“Lúc đó tình hình khẩn cấp, bác sĩ quên mang huyết thanh, trúng độc mà tím bầm hết cả, ai cũng bó tay. Ngay lúc sắp đời, chị Song chạy ngoài tìm thảo d.ư.ợ.c cho . cũng chẳng là loại gì, nhưng hiệu quả đúng là ghê gớm, bao lâu tỉnh đấy thôi.”
Giang Dã còn cố tình thêm mắm dặm muối cho sinh động.
Quý Lâm xong, khóe môi giật giật — đa nghi, nhưng cảm giác như gã chẳng mong tỉnh chút nào ?
Tuy nhiên, vẫn để tâm đến một câu — mạng là do Hạ Tầm Song cứu.
lúc , Hạ Tầm Song bưng một bát t.h.u.ố.c bước , cùng Lâm Vãn Niên và bác sĩ.
“Cậu tỉnh thì uống bát t.h.u.ố.c .” — Hạ Tầm Song dường như đoán , cố tình chọn lúc mang t.h.u.ố.c đến.
Quý Lâm định mở miệng cảm ơn thì cô cắt ngang:
“Trong vẫn còn độc, bây giờ nghỉ ngơi cho . Mau uống t.h.u.ố.c , xuống ngủ tiếp.”
Quý Lâm khẽ thở dài một .
Thôi , xem cô vốn thích mấy lời khách sáo.
Ngàn lời vạn chữ, lúc gói gọn thành hai chữ — “Cảm ơn!”
Quý Lâm vẫn với cô một tiếng cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-317-318-day-chuyen-cua-toi-mat-roi-1.html.]
“Cậu thể tự bưng ? Nếu còn yếu thì để Lâm Vãn Niên đút cho uống .” — Bước đến bên giường, Hạ Tầm Song định đưa bát t.h.u.ố.c cho , thì khi tay còn chạm đến bát, cô rụt tay .
Cô sợ đổ mất bát t.h.u.ố.c mà cực khổ sắc .
Để Lâm Vãn Niên đút t.h.u.ố.c cho uống á???
Chuyện , nghĩ thôi thấy dám tưởng tượng!
Vừa nảy ý nghĩ đó, trong đầu Quý Lâm lập tức tự vẽ cái cảnh tượng , và theo bản năng, dứt khoát từ chối đề nghị :
“ tự , cần phiền khác.”
Anh sợ Lâm Vãn Niên nhân cơ hội mà “chơi” một vố.
Huống hồ… vị đại thiếu gia đó từ đến nay bao giờ hầu hạ khác ? Anh chứ!
Quý Lâm nheo mắt , từ đầu đến chân đ.á.n.h giá Lâm Vãn Niên bằng ánh mắt hoài nghi.
Chạm ánh mắt đó, Lâm Vãn Niên liền hừ lạnh một tiếng, xuống ghế sofa bên cạnh.
Cái thằng nhóc đó, ánh mắt là gì hả?
Dám bằng ánh mắt nghi ngờ , thèm hầu hạ !
Quý Lâm thu tầm mắt, nhận lấy bát t.h.u.ố.c từ tay Hạ Tầm Song. Anh khẽ nếm thử, nhiệt độ vặn, chỉ là vị đắng.
Nhíu mày, bưng bát lên uống từng ngụm lớn, đến nỗi cái thìa bên cạnh cũng chẳng dùng đến.
“Tự uống thế còn hơn mấy khác đút.” — Hạ Tầm Song hài lòng với thái độ hợp tác của , cô cố tình liếc sang Lâm Vãn Niên đầy ẩn ý.
Sáng nay cái tên đó đút t.h.u.ố.c cho , kết quả đổ cả lên gối, phí mất ít t.h.u.ố.c của cô.
Nghe đến đây, Quý Lâm đang uống t.h.u.ố.c liền sặc, ho sặc sụa mấy cái mới :
“Cô gì cơ?”
“À, chắc , lúc sáng khi còn hôn mê, là Lâm Vãn Niên tự tay đút t.h.u.ố.c cho đấy.” — Hạ Tầm Song giọng hờ hững.
Biểu cảm mặt Quý Lâm y như gặp ma . Anh thật dám tưởng tượng nổi cảnh tượng đó sẽ nếu vị đại thiếu gia “chăm sóc” như thế.
Còn kịp tiêu hóa xong tin tức , thấy Giang Dã thản nhiên thêm một câu:
“Còn nữa! Khi đó là giúp bóp miệng , nên cũng cần cảm ơn .”
Một đủ, thêm nữa!!
Không do tâm lý ám ảnh , mà chợt thấy hai bên má đau…
Chẳng lẽ là bọn họ “tra tấn” thật ?!
Quý Lâm lập tức tức đến mức môi giật giật — ngay mà, mấy chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội hành hạ !
Đến bệnh nhân mà cũng nỡ tay, thật là quá đáng!
【Biểu cảm kinh ngạc của Lâm thần lúc đó khiến c.h.ế.t mất hahahaha】
【Quân tử báo thù, mười năm muộn — Lâm thần , ghi sổ giúp nhé! Đợi về thành phố, lấy điện thoại lên mạng xem là liền~】
【Hai tuy suốt ngày cãi , nhưng chẳng đó là biểu hiện của quan hệ thiết ? Nếu thì ai “yêu như ch.ó mèo” cơ chứ!】
Đợi Quý Lâm uống xong thuốc, bác sĩ đến kiểm tra một lượt, đo cả nhiệt độ, chậm rãi với :
“Tuy trong cơ thể Quý vẫn còn một chút độc tố, nhưng khống chế . Nhiệt độ cơ thể hiện tại cũng gần như bình thường. tin rằng chỉ cần hai, ba ngày nữa, sẽ hồi phục.”
“Cảm ơn!” — Câu của Quý Lâm chỉ với bác sĩ, mà còn là gửi đến Hạ Tầm Song.