Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 305 + 306: Người cùng cảnh ngộ (5)
Cập nhật lúc: 2025-10-12 10:03:14
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thôi ???
Đám … mấy tên chút cốt khí nào, để một con cua mua chuộc ???
Đạo diễn xong suýt nữa tức đến nổ phổi:
“Giỏi lắm! Các thật giỏi đấy!!”
Ông bật dậy, phát cho mỗi một cái cốc đầu thật kêu — “Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Động tác mạnh đến mức bốn phim ôm đầu kêu đau oai oái:
“Ui daaa!”
“Còn kêu hả?” Đạo diễn trừng mắt, tiện tay thêm mỗi đứa một phát nữa khiến bọn họ sợ quá rụt cổ, ai dám hó hé tiếng nào.
Sau khi xả cơn tức, đạo diễn mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Tối qua, ông mò bãi bùn định bắt cua, kết quả đến cái bóng cũng thấy, còn trượt chân té một cái, đầy bùn đất.
Đã đói meo vì thèm cua mà ăn, giờ mấy tên dám lén giao dịch với Hạ Tầm Song, mà còn thèm chừa cho ông phần nào — tức điên lên mất!
“Cậu ăn tận hai con đúng ?” Đạo diễn lập tức sang chất vấn A Lăng.
Nhớ hương vị tuyệt hảo của hai con cua tối qua, A Lăng vội vàng cúi đầu, lấy lệ:
“Đạo diễn, bọn em đảm bảo… nhất định dám nữa.”
— Nói dối trắng trợn.
Trong lòng thầm nghĩ: Lần đồ ngon, đ.á.n.h vài cái cũng đáng mà!
“Cậu nữa xem?” Đạo diễn lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như dao.
Người giới giải trí kẻ sắc mặt, đến lượt thằng ngu ngơ như khúc gỗ thế hả?
A Lăng nuốt nước bọt, dám thêm nửa lời — đ.á.n.h đáng sợ, chứ lỡ đạo diễn nổi giận đuổi việc thì mới là toi đời.
Thấy sợ đến run, đạo diễn liền sang ba còn :
“Thôi , ba thử xem nào.”
Một trong họ rụt rè đáp:
“Lần … nếu đổi đồ ăn, bọn em sẽ mang qua cho đạo diễn nếm ạ?”
Nghe câu , đạo diễn bỗng nở nụ hài lòng, vỗ mạnh lên vai :
“Được, điều đấy! Không , giải tán , ai về việc nấy!”
A Lăng: “……??!!”
Cậu há hốc mồm, ngơ ngác đạo diễn — Không ngờ ông là như !!!
Nói là tuân thủ quy định nghiêm ngặt của chương trình cơ mà?
Quả nhiên, mỹ thực, quy tắc chỉ là hư danh!
Người khen liền “hì hì”:
“Dạ , đạo diễn!”
Đạo diễn liếc thấy A Lăng vẫn đó trợn tròn mắt, nổi cáu:
“Nhìn gì mà ! Không mau cút ? Đồ sắc mặt, thật ném xuống sông cho cá sấu ăn quá!”
Bị quát te tua, bốn cuối cùng ôm đầu chạy trối c.h.ế.t khỏi trại.
Vì bát, đành dùng lá chuối gấp thành hình vuông, trông giống cái bát nhỏ.
Hạ Tầm Song múc canh cho từng , còn bốn con cá thì đặt lên lá chuối lớn, để dùng đũa tự chế bằng cành cây gắp thịt cá ăn.
Trong nồi cô cố tình để ít canh và hai con cá, chuẩn lát nữa mang qua cho Giang Dã và Kỳ Mạt – hai đang ốm.
Mấy thành viên của Gia tộc Rừng rậm hai ba ngày ăn canh nóng, giờ uống một ngụm mà khuôn mặt ai nấy đều ánh lên vẻ thỏa mãn, như thể mệt mỏi tan biến một nửa.
Ăn sáng xong, ai nấy ăn vui vẻ.
Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên bèn mang phần canh còn sang khu trại của tổ chương trình, đưa cho hai bệnh nhân.
Khi hai bưng nồi tới, Giang Dã và Kỳ Mạt vẫn tỉnh ngủ. Ngược , tiếng vén rèm khiến hai đang mơ màng giật tỉnh dậy.
“Chị Song, Niên…” Thấy đến, Giang Dã cố gắng dậy khỏi giường, nhưng khổ nỗi còn chút sức lực nào, gượng lên ngã trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-305-306-nguoi-cung-canh-ngo-5.html.]
Lâm Vãn Niên thấy thế liền bước tới đỡ , kê gối tựa lên đầu giường để thể dựa .
Hạ Tầm Song đặt nồi xuống, cũng đỡ Kỳ Mạt bên giường bên cạnh dậy.
Kỳ Mạt ngại ngùng cảm ơn:
“Cảm ơn chị.”
“Không , hai bây giờ thấy thế nào ?” Hạ Tầm Song quan tâm hỏi.
“Tốt hơn nhiều !” Hai đồng thanh đáp.
“ mang canh cá tới cho hai , cứ uống canh , lát nữa hãy ăn cá.”
Hạ Tầm Song múc cho mỗi một bát — là hai cái bát cô tiện tay “mượn” ở trại chương trình.
Điều kiện trong rừng hạn chế, mà bệnh cũng thể ăn linh tinh, nên cô chỉ thể nấu ít cá để bồi bổ cho họ.
【Auuu~ Chị Song thật với Dã Tử nhà quá! Có lòng quá !】
【 nhỏ thôi nhé… thật “đẩy thuyền” chị Song và Dã Tử đấy, đừng đ.á.n.h nha! ôm đầu.gif】
【 cũng , nhưng sợ chửi!】
【Chị Song như sắt thép, còn khách mời nam thì liên tục.】
【Trời ơi, show đúng là nồi lẩu thập cẩm CP !】
…
Sau khi mang đồ ăn cho hai bệnh nhân xong, Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên khu cắm trại của .
lúc tộc trưởng Triệu đang sắp xếp nhiệm vụ buổi sáng, thì Quý Lâm — đang đất — đột nhiên ngã nhào về phía Hạ Tầm Song.
“Quý Lâm?”
“Tiểu Quý, thế?”
Cú ngất xỉu bất ngờ khiến hoảng hốt.
Chỉ Lâm Vãn Niên là giận đến mức mắt tóe lửa, suýt nữa đẩy thẳng xuống đất.
Cái đồ đáng c.h.ế.t , dám chiếm tiện nghi của cô ?! Sắc mặt đen kịt.
Hạ Tầm Song đỡ lấy Quý Lâm, thấy phản ứng liền đưa tay chạm trán — nhiệt độ nóng bỏng đến mức khiến cô khẽ cau mày:
“Cậu sốt .”
“Sao cơ… Tiểu Quý cũng bệnh ?” Tộc trưởng Triệu trông lo lắng, hết đến khác đổ bệnh ?
Ông im lặng vài giây lập tức gọi:
“Tiểu Trình, mau đây giúp! Nhanh đưa Quý Lâm tới chỗ bác sĩ !”
Trình Vạn Thanh cũng sờ thử trán , quả nhiên nóng ran — giờ hôn mê, thể chậm trễ .
【Trời ơi… đến cả Lâm Thần cũng bệnh , thương quá mất!】
【Chỗ đó đúng là khắc ? Sao ai cũng bệnh trời!】
【Sáng nay Lâm Thần thấy .】
【Chắc là bệnh từ tối qua, cố gượng mãi mới ngất. Cái rừng nhiệt đới đúng là chỗ dành cho con ! Đạo diễn c.h.ế.t tiệt, mau đây chịu tội!】
【+1! Đạo diễn, đây! Xem ông chọn chỗ gì thế — mới tới lội nước mấy tiếng, tối mưa dầm! Thép cũng mục chứ gì !】
Mọi luống cuống tay chân, vội vàng khiêng Quý Lâm đến lều y tế.
Trong lều vốn chỉ ba giường bệnh — giờ thì đầy cả ba.
là em cùng khổ mà!
Giang Dã xuống khi ăn xong, thấy một nhóm hốt hoảng xông .
“Gì thế ?” hỏi.
“Tiểu Quý sốt, ngất .” Hồ Huệ Quân giải thích.