Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 303 + 304: Người cùng cảnh ngộ (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-12 10:03:13
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Hạ Tầm Song quần áo xong trở , cô thấy Lâm Vãn Niên cũng đang đống lửa, tay thêm củi .

 

Kết quả là Quý Lâm quát cho một trận:

“Giờ mà cho nhiều củi thế gì! Lúc cần lửa nhỏ, hiểu ? Nếu cháy cá thì đền hả?”

 

Mắng xong, Lâm Vãn Niên chẳng những dừng , mà còn tiếp tục nhét củi đống lửa, động tác cứng đờ như máy, cứ lặp lặp .

 

Đừng hỏi — hỏi cũng vô ích, vì cố tình đấy!

 

Do củi thêm quá nhiều, lửa bốc lên dữ dội, bỗng phun làn khói trắng dày đặc.

Khói cuộn tỏa mịt mù, nhanh chóng bao phủ cả khu trại, mùi cay xè khiến ai nấy ho sặc sụa, mắt cay rát mở nổi.

 

Quý Lâm đang chiên cá khói hun đến nỗi mặt , ho liên tục, nước mắt chảy ròng ròng.

“Khỉ thật! Anh đang giở trò gì thế hả?” – giận dữ gào lên.

 

Thằng ghen vì nấu ăn giỏi hơn nên định dùng khói hun c.h.ế.t chắc?

Âm mưu thâm sâu thật đấy!!

 

【Trời đất ơi, bộ ống kính khói che kín , bây giờ bọn xem cái gì nữa đây?】

 

cảm giác Niên thần cố tình đấy, mùi giấm chua bay về tới trong nước đó!】

 

【Niên thần định âm thầm dùng khói để hun c.h.ế.t Lâm thần ? Ha ha ha!】

 

【Quả nhiên, đàn ông khi ghen mới là sinh vật đáng sợ nhất…】

 

Những khác trong trại cũng khói hun đến mức ho khù khụ, chẳng hiểu sai điều gì mà sáng sớm chịu “món quà đặc biệt” .

 

Hạ Tầm Song thấy thế, khóe miệng giật giật:

“Làm cái gì , cái gì ! mới một lát mà các gây chuyện ? Còn ăn sáng nữa đây?”

 

Mà quan trọng hơn, hành động của Lâm Vãn Niên thật sự kỳ lạ.

Chẳng lẽ chỉ vì Quý Lâm giúp cô chiên cá mà nổi giận ?

 

Không đến mức hẹp hòi thế chứ?

Dù gì canh cá nấu xong cũng phần của cơ mà!

 

Bị tiếng cô bất ngờ vang lên giật , Lâm Vãn Niên cứng , đó máy móc đầu cô:

… nhóm lửa mà.”

 

“Nhóm kiểu gì ? thấy định đốt luôn cả khu rừng thì ! Muốn tu tiên hả?” – Hạ Tầm Song phẩy khói mặt, tới kéo bớt củi .

 

Quý Lâm che miệng mũi bằng tay áo, gật đầu lia lịa:

thấy cố tình đó! Nãy bảo dừng mà như điếc, cứ nhét củi liên tục.”

 

Sau khi bớt củi , khói mới dần tan .

 

“Cả hai tránh , để !” – Hạ Tầm Song bực đuổi cả hai .

 

chẳng hiểu hai cùng hừ lạnh một tiếng, lưng , chỉ để cho đối phương thấy cái gáy.

 

Hai thật sự hết t.h.u.ố.c chữa!

 

Hạ Tầm Song cảm giác như nhét một miệng đầy “cẩu lương”, đành mặc kệ bọn họ, tiếp tục chiên cá.

 

【A… cuối cùng cũng thấy hình .】

 

【Ở bên , ở bên ! ngại một vợ hai chồng , chị Song hãy thu cả hai hậu cung ! Làm ơn mà!】

 

【Trẻ con mới chọn, lớn như – cả ba đều !】

 

! Yêu đều, chia đều, mới là công bằng nhất!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-303-304-nguoi-cung-canh-ngo-3.html.]

 

Sau khi chiên xong sáu con cá, cô cho chúng nồi, đổ nước ngập cá đậy nắp, bắt đầu nấu canh.

 

Chiên cá thì cần lửa nhỏ, nhưng nấu canh thì thể thêm nhiều củi hơn.

 

Chưa đầy mười phút , khi mở nắp nồi, một nồi canh cá trắng sữa hiện , hương thơm ngào ngạt lan khắp trại.

 

“Wow, thơm quá mất! Tầm Song, canh cá em nấu còn ngon hơn cả chị nữa, thôi thấy thèm .” – Hồ Huệ Quân tiếc lời khen ngợi.

 

Hạ Tầm Song mỉm , đáp thật lòng chứ khiêm tốn:

“Chị, canh cá chị nấu cũng ngon lắm mà.”

 

Lần ghi hình đầu tiên, khi cô bệnh, Hồ Huệ Quân cũng từng đặc biệt nấu canh cá cho cô uống, chuyện đó cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

 

Hồ Huệ Quân thế thấy ngượng.

 

Lúc , Hạ Tầm Song thêm chút muối, vắt ít nước chanh, là nồi canh coi như thành.

 

lúc đó, đạo diễn tỉnh dậy, cầm cốc nước định đ.á.n.h răng rửa mặt, thì ngửi thấy mùi canh cá thơm nức mũi, khiến bụng ông lập tức réo ùng ục.

 

“Đám đó đang nấu cái gì ăn nữa ?” – ông buột miệng hỏi.

 

Một nhân viên bước từ phòng thiết , tiện miệng đáp:

“Họ đang chiên cá, nấu canh cá đó ạ!”

 

“Ồ… hôm nay đổi món .” Đạo diễn vô thức lẩm bẩm, nhưng khi nhận điều gì đó , ông giật , giọng đột nhiên cao vút:

“Khoan , gì cơ?”

 

Anh nhân viên dọa cứng , tưởng lỡ lời gì đó, liền lắp bắp lặp :

“Em… em , họ đang nấu canh cá ạ!”

 

“Không ! Câu kìa!”

 

“Ờ… họ đang chiên cá nấu canh?” – nhân viên đành câu, ánh mắt lo lắng ông.

 

“Chiên cá? Mấy đó lấy dầu mà chiên cá hả? Cậu chắc chứ?” Đạo diễn truy hỏi dồn dập.

 

“D… chắc ạ! Họ dầu, tối qua chị Song và mấy phim ‘giao dịch’ với … Lúc đó đạo diễn ở trại nên thôi.”

 

“Hạ Tầm Song! Lại là Hạ Tầm Song!!” Đạo diễn tức đến mức râu tóc dựng ngược, ly nước cầm trong tay cũng hất đổ hơn nửa, giận dữ quát:

“Gọi ngay mấy phim liên quan đó tới đây cho !”

 

“Dạ… !” – nhân viên vội vàng đáp, trong lòng thầm than: Xong , bốn phim chắc tiêu đời mất thôi…

 

Năm phút .

 

Bốn phim lôi dậy từ trong chăn, tóc tai rối bù như ổ gà, quần áo xộc xệch, miệng còn ngáp ngắn ngáp dài.

 

“Các xem, tối qua giao dịch với Hạ Tầm Song kiểu gì? Ai cho các cái gan đó hả? Nói rõ ràng, từng chữ một, ngay lập tức!”

 

Đạo diễn mặt họ, tay chống hông, qua như một huấn luyện viên quân đội đang tra tấn học viên phạm .

 

Bốn phim quát đến đờ , lẽ vì còn ngái ngủ, đầu óc kịp hoạt động, chỉ đực đó, nửa ngày ai dám hé răng.

 

Đạo diễn thấy bọn họ như hồn lìa khỏi xác thì càng tức, gằn giọng:

“Đừng tưởng im lặng là thoát trách nhiệm! Máy ghi hình cả đêm đấy! Đừng để xem video, đến lúc đó thì chỉ là giải thích đơn giản !”

 

Bị dọa đến thế, não bốn như ép “khởi động cưỡng chế”. Một trong nhóm ỉu xìu lên tiếng:

“Chị Song… dùng cua để đổi với bọn em. Bốn bọn em, mỗi một con cua.”

 

Nói đến đây, chợt dừng , sửa lời:

“À … A Lăng thì hai con, vì lấy dầu với muối, còn tiện tay lấy thêm mấy loại gia vị khác, nên chị Song vui quá thưởng thêm cho một con. Còn bọn em thì mỗi một con thôi.”

 

 

Loading...