Nghĩ , Lương Tư Tư lập tức thấy vững hơn một chút:
“Chắc là ! Trong rừng nhiều động vật nhỏ như thế, tám phần là chuột con gì đó ăn mất !”
Thấy ánh mắt đều đổ dồn về phía , Lương Tư Tư đành vội vàng biện bạch:
“Không … gì thế? Chẳng lẽ… … nhặt đồ đất lên ăn chắc?”
Càng , cô càng thấy chột .
【Không!! Chính cô nhặt đấy, chính cô ăn đấy!】
【Cô , mấy chục triệu tận mắt thấy cảnh cô nhặt đồ ăn, còn tưởng giấu giếm kỹ lắm, ai ngờ…】
【Ha ha ha sắp c.h.ế.t mất thôi, đám dân mạng đúng là để ai sống sót! Dù gì cũng là nữ minh tinh mà, cho cô chút thể diện chứ!】
【Nói dối mà kịch bản , chắc là quen !】
“Ừ, cũng đúng.” – Hạ Tầm Song khoanh tay gật đầu, tiếp với giọng nghiêm túc mà mỉa mai:
“Tộc trưởng Triệu đưa lươn cho cô , Lương Tư Tư còn cần, còn đ.á.n.h rơi xuống đất nữa. Cô thể nhặt mà ăn chứ? Chúng nên tin cô mới đúng.”
Hạ Tầm Song càng , sắc mặt của Lương Tư Tư càng đen sì.
Không hiểu , cô mà cảm thấy là lạ, thấy như càng càng trêu ngươi ?
Con tiện nhân Hạ Tầm Song , chẳng lẽ cố tình để chọc tức cô ?
Lương Tư Tư tức đến mức thái dương giật giật, nhưng mặt thể phát tác. Nếu cô nổi nóng, khác sẽ càng nghĩ rằng cô tật giật .
Trên mặt cô vẫn cố gắng giữ nụ gượng gạo, chỉ bản , hai hàm răng nghiến ken két.
【Có gì đó đơn giản nha, cảm giác chị Song thấu hết chuyện . Cô chắc chắn điều gì đó nên mới kiểu đó.】
【Chuẩn luôn, chị Song đang cố tình chọc cô đấy! Ha ha ha, chỉ Lương Tư Tư ngu ngốc là nhận thôi.】
【Đợi Lương Tư Tư rời khỏi rừng mưa nhiệt đới, chắc cô chuyển sang hành tinh khác sống mất. Quả mất mặt cầu !】
【Làm đừng như Lương Tư Tư, giả tạo mà chỉ đáng ăn đồ đất thôi.】
——
Sau một hồi sóng gió 'con lươn mất tích'.
Tộc trưởng Triệu và Trình Vạn Thanh mang d.a.o cắt cỏ, mấy khác thì tản trong rừng tìm đồ ăn.
Hạ Tầm Song đám bùn lầy mặt, thấy trong đó mấy cái lỗ nhỏ, mặt còn dấu bò trườn, cô liền ngay sự việc đơn giản.
Cô tiện tay nhặt một cành cây, bước chân xuống bùn. Ngay lập tức, lớp bùn ướt mềm nhão bao kín cả giày cô.
Mọi thấy cô mà hề nhăn mặt, ai nấy đều thầm khâm phục, phụ nữ thật chẳng kiêng kỵ chút nào!
“Chị Song, chị đang gì ?” – Giang Dã tò mò hỏi.
Không hiểu cô chui bùn gì, còn chẳng sợ bẩn.
Quý Lâm cũng hỏi, nhưng thấy Giang Dã thì im lặng.
Hạ Tầm Song đáp, chỉ xuống, lấy cành cây chọc một trong những cái lỗ bùn .
Chẳng mấy chốc, thứ bên trong ép chui ngoài, bò nghiêng nghiêng vội vàng chạy .
“Ơ… là cua kìa!” – Giang Dã trông thấy đồ ăn liền sáng rực mắt, như thể sắp thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Chưa kịp để Hạ Tầm Song nhắc nhở cẩn thận, đừng để cua kẹp, thì bên tai vang lên tiếng kêu đau điếng của Giang Dã.
“A… đau, đau, đau, đau, đau——!!!”
Giang Dã càng cua kẹp trúng tay, theo phản xạ liền ném con cua ngoài.
Hạ Tầm Song: “…”
Lâm Vãn Niên: “…”
Quý Lâm: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-289-290-bi-chuot-an-mat-roi-a-3.html.]
Những khác: “…”
Dân mạng: “…”
【Nói thật , Dã Tử đang diễn vai “ngốc bạch ngọt” ?】
【Tên ngốc Giang Dã , ai bắt cua kiểu đó chứ! Xông thẳng tới, kẹp mới lạ!】
【Ha ha ha tha cho , đứa nhỏ lớn lên trong thành phố mà, kẹp một thì nhớ ngay thôi!】
【Ha ha ha đáng trách là Dã Tử hành động nhanh quá, rõ ràng chị Song còn kịp hết câu, xông lên .】
Con cua ném văng ngoài, rơi “tõm” xuống bùn, điên cuồng bò về phía cái lỗ gần đó, chẳng mấy chốc biến mất tăm .
Cua thì đúng là ném , nhưng hai cái càng to vẫn còn kẹp chặt tay Giang Dã buông!
“Cái đồ ngu !!” – Quý Lâm nhịn c.h.ử.i thẳng.
“Chưa bao giờ thấy ai ngu như luôn!”
Con cua khi nãy khá to, nên lực kẹp cực mạnh, đến mức kẹp rách cả da tay Giang Dã.
“Má ơi, con cua khỏe thật đấy! Đau c.h.ế.t ông đây ! Còn đực đó gì nữa, mau giúp một tay chứ!!”
Thấy vật lộn gỡ càng , Hạ Tầm Song đành bước tới giúp.
Cô khéo léo tháo hai chiếc càng , đặt ngay tay , nhàn nhã :
“Giữ lấy , dù thì thịt muỗi cũng là thịt. Hai cái càng là dùng m.á.u thịt của đổi lấy đấy. Mang về nướng ăn, đừng lãng phí.”
Giang Dã: “……”
là hết nổi…
Khóe miệng co giật mấy cái. Vốn định ném phắt hai cái càng , nhưng nghĩ — thứ thương chảy máu, ăn thì uổng lắm!
Nghĩ , bèn nhét luôn hai cái càng cua túi áo.
【Gấu trúc đặt đồ ăn ngoài, tre tươi giao đến tận nơi hahahaha】
【Chị Song: Thật sự hết t.h.u.ố.c chữa!】
【Ha ha ha Dã Tử còn thật sự nhét càng cua túi nữa chứ! Chắc về nướng ăn trả thù quá! Báo thù theo phong cách “ẩm thực”!】
Hạ Tầm Song cầm cây gậy, tiếp tục chọc những cái lỗ khác.
Lần , cô moi hai con cua to, động tác nhanh như chớp, tay trái tay mỗi bên một con, thong thả bỏ cả hai túi lưới.
Giang Dã: “……”??!
Tại chị Song , còn kẹp đến kêu la t.h.ả.m thiết thế ?
Lúc , Quý Lâm cũng bước xuống bùn, vỗ vai trêu:
“Nếu thật sự bắt, thì lên bờ . Kẻo lát nữa hai tay đều chơi tàn luôn đấy.”
Coi thường ai thế hả?
Chẳng qua là kinh nghiệm thôi mà!
Giang Dã tức đến mức mặt xanh lè, hất mạnh tay Quý Lâm :
“Cười cái gì, ai bảo ngu? Biết lát nữa bắt nhiều hơn thì ? Dám cược ?”
“Cược thì cược.” – Quý Lâm nhướn mày, nảy ý
“Chơi so lượng thì chán lắm, thì thế : ai bắt ít hơn thì gọi là ‘ông nội’. Thấy ?”
“Được! Rất !” – Giang Dã nghiến răng nghiến lợi đáp .
Hai tên bắt đầu đấu …
Hạ Tầm Song bên cạnh mà chỉ im lặng.
Rồi cô thấy hai cái bóng bắt đầu điên cuồng đào bùn bắt cua.
Giang Dã đúng là rút kinh nghiệm, dùng cành cây tự chế một cái kẹp, chộp phát nào trúng phát đó!