“……”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của đều đồng loạt đổ dồn về phía Lương Tư Tư, trong mắt đầy vẻ khó chịu.
Ở nơi rừng núi hẻo lánh thế , kiếm chút đồ ăn vốn chẳng dễ dàng gì, mà cô lãng phí hơn nửa con lươn — thử hỏi ai mà chẳng tức cho ?
【Mẹ kiếp, đừng cho con ngu ăn nữa, nó xứng!】
【Phí công sức của chị Song và , tao tức đến mức cầm d.a.o c.h.é.m con ngốc đấy.】
【Không hiểu cô đang giả vờ cái gì, lúc nướng cá thì cứ nuốt nước miếng liên tục, tưởng bọn tao thấy chắc. Khi thịt thì lải nhải oán trách, giờ thịt rơi, đúng là từng thấy ai ngu như !】
【Lãng phí thật đáng hổ! Còn vẻ kiêu ngạo cái gì chứ.】
Nhìn con lươn nướng rơi đất, nét đau xót thoáng qua mặt Lương Tư Tư, cô ấp úng mở miệng, trong lòng chột :
“Cái … cái thể trách ! là cần, nhưng ông cứ ép nhận.”
Sắc mặt tộc trưởng Triệu tối , rõ là tức giận tiếc miếng thịt rơi. Ông định cúi xuống nhặt lên thì Giang Dã giữ .
“Rơi thì thôi ! Phần của chia xong , chính tay cô rơi, đều thấy rõ. Thức ăn vốn ít ỏi, thể trách chúng chia cho cô .”
Nghe , tộc trưởng Triệu thu tay . Giờ từng miếng ăn đều quý như vàng, ông vốn định nhặt miếng lươn lên, phủi bớt bụi ăn cho đỡ phí.
nghĩ thì thôi — Giang Dã đúng, phần của Lương Tư Tư đưa , ăn là chuyện của cô , rơi thì rơi thôi.
Lương Tư Tư tức đến đỏ mặt, môi run run, phản bác mà dám, cuối cùng chỉ c.ắ.n chặt môi, im thin thít.
Những khác khi nhận phần thịt, đều cẩn thận từng chút một xé ăn.
Không ngờ, lươn nướng chín chẳng hề mùi tanh, mà còn thơm phức, vị giòn hòa cùng vị chua ngọt của trái cây và hương thanh mát của chanh. Dù gia vị nào khác, nó vẫn giòn rụm, béo ngậy và ngon tuyệt.
Có lẽ xưa cũng nướng cá theo cách nhỉ?
Quý Lâm — đầu rừng rậm — c.ắ.n một miếng trố mắt sáng rực như phát hiện lục địa mới:
“Chắc chắn đây là lươn ? Chị Song, tay nghề của chị đúng là đỉnh luôn! Ngon hơn cả nhà hàng năm !”
Quý Lâm tiếc lời khen ngợi.
Những khác cũng gật đầu tán thưởng.
Tộc trưởng Triệu: “Tay nghề của Tiểu Hạ, ai từng nếm qua mới hiểu .”
Hồ Huệ Quân: “ đấy, đúng đấy! Còn chẳng kém món gà nướng của mùa , mà quan trọng là chẳng gia vị nào hết, mà vẫn ngon xuất sắc luôn!”
Ngay cả Kỳ Mạt, ít nhất, cũng thốt ba chữ: “Rất ngon.”
Lâm Vãn Niên cũng khẽ thêm một câu: “Rất tuyệt.”
Lâm Vãn Niên mà ngon, thì đúng là ngon thật .
Giang Dã , nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn quả chuối nướng trong tay, bỗng thấy chẳng còn vị gì nữa. nghĩ tới dáng vẻ trơn trượt của con lươn sống, lập tức dẹp luôn ý định xin một miếng.
Thôi kệ, ăn chuối của .
Giang Dã thở dài một . lúc đó, thứ gì đó bất ngờ nhét miệng . Anh đầu , bắt gặp Hạ Tầm Song đang ở ngay bên cạnh. Nhận thứ trong miệng là gì, bản năng đầu tiên của là nhổ …
Kết quả là, mới định hành động, bên tai vang lên một giọng …
“Không nhổ ! Nuốt hết cho , bằng đ.á.n.h lệch đầu bây giờ!” – Hạ Tầm Song quát lên nghiêm giọng.
Không ai thể thoát khỏi “ma trảo” của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-283-284-nhat-luon-duoi-dat-len-an-a-1.html.]
Nhớ cảnh con lươn cô c.h.ặ.t đ.ầ.u dứt khoát khi nãy, Giang Dã lập tức dám cử động, gương mặt cứng đờ, ánh mắt lén lút liếc qua Lâm Vãn Niên bên , tràn đầy ý cầu cứu.
Chỉ thiếu nước gào lên “Cứu mạng!” thôi.
Thế nhưng Lâm Vãn Niên coi như thấy, thậm chí còn khẽ nhếch môi, nở một nụ đầy ẩn ý — rõ ràng là đang xem kịch vui.
Giang Dã: “???”
Tình em… là thế đấy ?
Tình nghĩa cả đời ?!
Lâm Vãn Niên giúp, thì càng khỏi mong Quý Lâm sẽ tay.
“Còn ngây gì? Ăn chứ!” – Hạ Tầm Song hối thúc, trong ánh mắt còn thoáng chút thích thú.
Giang Dã trông như mất hết hy vọng cuộc sống, gắng nuốt xuống cơn buồn nôn, cố ép đừng nghĩ tới hình ảnh con lươn trơn tuột đang quẫy loạn, thử c.ắ.n một miếng nhỏ.
Hình như… vị cũng tệ lắm. Không hề kinh khủng như tưởng.
Mùi thơm giòn tan, hòa quyện cùng vị chua ngọt của trái cây và hương chanh thanh nhẹ, lập tức kích thích vị giác của .
Giang Dã nhai thêm vài , cuối cùng nuốt miếng lươn nướng xuống bụng.
Mẹ ơi, ngon thật đấy!
Nhìn nét mặt là Hạ Tầm Song ngay “chấp nhận hiện thực”, cô liền hỏi:
“Còn ăn ? Không thì ăn hết đấy.”
“Muốn, , !” – Giang Dã vội vàng kêu lên khi thấy cô chuẩn rút tay , sợ cô ăn hết mất.
Hừ, tưởng trị nổi chắc?
Hạ Tầm Song hừ lạnh, đó chia cho nửa phần lươn trong tay.
Ngoại trừ Lương Tư Tư, đều ăn say sưa, vui vẻ.
Ban đầu Trình Vạn Thanh còn định chia nửa phần của cho Lương Tư Tư, nhưng hé miệng ánh mắt của những khác ngăn .
Ngửi thấy mùi thơm của lươn nướng cùng tiếng nhai rộp rộp bên tai, Lương Tư Tư nuốt nước bọt liên tục, gần như sắp mùi hương hành cho phát điên.
Cô bên cạnh, mắt dán chặt miếng lươn rơi đất, trong lòng bắt đầu hối hận.
Chuối nướng thì ăn chẳng vô, sớm cô vì chút sĩ diện mà khiến giờ đây chịu đói.
Mẹ kiếp! Phiền c.h.ế.t .
……
Đêm qua gió lớn mưa to, ai cũng gần như mất ngủ. Giờ ăn no , cơn buồn ngủ ập đến nhanh.
Đám cỏ phơi khô trải lên giá, xuống, tiếng chim hót trong rừng — âm thanh như mang theo phép thôi miên — ai nấy dần chìm giấc ngủ.
Chỉ Lương Tư Tư vì đói mà trằn trọc mãi yên, trong đầu cứ nghĩ đến miếng lươn rơi đất.
Chờ thêm hơn nửa tiếng, thấy đều ngủ say, cô mới nhẹ nhàng dậy, lén rời khỏi chỗ …
Nghe thấy tiếng động bên cạnh, Hạ Tầm Song mở mắt, nhưng nơi khóe môi khẽ cong lên một nụ nhạt.
Cô còn tưởng cô thể nhịn đến chiều tối cơ! Ai dè mới đó chịu nổi .
Chậc… ham sĩ diện thì tự chịu thôi.
Lương Tư Tư rón rén dậy, phát hiện các phim cũng trở về khu trại của tổ chương trình, chỉ còn chiếc máy đặt giá căn nhà gỗ còn dang dở, đang tự động ghi hình.
Cô bên đống lửa, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.