Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 223 + 224: Ai phái ngươi đến? (4)
Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:21:53
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy tiếng động, hai đồng loạt đầu !
“Anh… hai ở đây?” cả Hạ Tầm Song và Quý Lâm cùng cất lời, trăm miệng một lời.
Trước sự xuất hiện đột ngột của họ, Hạ Tầm Song thoáng sững . Cô vẫn mải b.ắ.n cung, chuyện Quý Lâm đăng bài lên vòng bạn bè.
Ha. Vẻ ăn ý là ? Định bày trò “tâm linh tương thông” mặt chắc?
Lâm Vãn Niên khẽ nhếch môi, một nụ lạnh lẽo vụt qua đáy mắt. Anh yên tại chỗ, hai tay đút túi quần, ánh lạnh nhạt mà cố định hai vẫn còn gần sát .
Có lẽ khí thế của ảnh hưởng, Giang Dã khẽ rùng một cái, gượng :
“À… cái mà… bọn chỉ tình cờ dạo gần đây thôi. Thấy Quý Lâm đăng bài nên tiện đường ghé qua chơi chút.”
Đi dạo?
Ha ha ha ông đây tin mới lạ đấy!
Quý Lâm nhịn trợn mắt. Rõ ràng là đ.á.n.h thấy mùi lạ mò tới, còn bày đặt là “ dạo”? Hai họ mà cùng dạo phố á?
Không fan nhận mới là lạ!
“Này , cái ánh mắt gì thế hả? Ra ngoài chơi rủ bọn thì thôi, còn dám trợn mắt ? Tin , móc luôn hai con mắt của bây giờ!”
Nói xong, Giang Dã liền nhấc chân về phía họ.
Dù cũng nhân tiện lý do để tránh xa cái “tủ đông ” bên cạnh ban nãy suýt khí lạnh cho đông cứng .
Giang Dã vô thức xoa cánh tay, da gà nổi cả lên.
“Cậu là cái thá gì mà rủ chứ? Chúng ngoài chơi, liên quan gì đến ?” Quý Lâm phản kích chút nể nang.
Giang Dã và Quý Lâm vốn là hai “oan gia ngõ hẹp”, cứ hễ gặp mặt là đấu khẩu, bao giờ hòa bình nổi quá ba phút.
“Chúng bạn bè ? Xa cách thế gì?” Giang Dã bá vai , kết quả Quý Lâm hất tay , cau mày :
“Đi , ai thèm bạn với . Đừng quấy học b.ắ.n cung.”
Nghe cái lý do “ dạo gần đây” của Giang Dã, thật Hạ Tầm Song cũng chẳng tin nổi. Cô liếc Lâm Vãn Niên, thấy sắc mặt , hai bên cạnh đang cãi chí chóe trong lòng liền hiểu ngay.
Thế là, cô chủ động lên tiếng:
“ dạy Quý Lâm vài kỹ thuật b.ắ.n cơ bản, trông cũng khá lắm. Hay học thử từ xem ?”
Trong rừng hôm đó, ai là sẽ dạy b.ắ.n cung?
Giờ thì cô lén mở “lớp học riêng” cho Quý Lâm, giờ còn kêu học ngược từ ?
Cô đang nghĩ gì chứ?
là đàn bà, sáng nắng chiều mưa!
Sắc mặt Lâm Vãn Niên đen , cũng bước đến gần:
“Cô để một tay mơ dạy b.ắ.n cung ? Không sợ lỡ tay b.ắ.n thủng đầu ?”
Hạ Tầm Song: “…”
Cô đang giúp cơ hội tiếp xúc gần đấy, hiểu nhỉ?
Trời ơi, cái khúc gỗ đúng là chọc tức phát điên!
Quý Lâm xong, khóe miệng co giật mấy cái, liền châm chọc:
“Lâm đại thiếu gia đúng là quá khen . chỉ mới quen với cung tên, nửa chữ cũng thuộc, còn chẳng đủ tư cách ‘tay mơ’ .”
Lâm Vãn Niên chẳng buồn đáp Quý Lâm, mà sải bước tới mặt Hạ Tầm Song. Anh cúi xuống, từ cao thẳng cô, giọng trầm thấp nhưng lạnh băng:
“Thế nào, cô định thất hứa với ?
Hay là cô vốn dĩ là giữ lời?”
Người gì mà cao dữ chứ!
Hạ Tầm Song ngẩng đầu , cổ mỏi nhừ, ngơ ngác hỏi:
“Thất hứa gì cơ?”
Cô vẫn phản ứng kịp.
“Phải ,” ánh mắt Lâm Vãn Niên cụp xuống, giọng khẽ trầm —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-223-224-ai-phai-nguoi-den-4.html.]
“Có lẽ hôm đó cô chỉ thuận miệng chơi, chẳng hề để tâm thật.”
“Thôi , quên thì quên !” Lâm Vãn Niên giả vờ thở dài, vẻ buồn bã.
Hạ Tầm Song , trán toát mồ hôi: “……”
Sau khi Lâm Vãn Niên “nhắc nhở” nhiều , cuối cùng cô cũng nhớ câu từng buột miệng với khi ở trong rừng, lúc đang lên cơn “diễn sâu”:
“Thế nào, bản cô nương b.ắ.n cung tệ chứ?”
“Ừ, cũng khá lắm!”
“Muốn học ? dạy cho~ nhưng học phí đắt đấy nha.”
“Được thôi! Cô giáo Hạ, bao giờ bắt đầu buổi học?”
Khụ khụ… xem đúng là thể linh tinh .
Tự tay đào hố tự nhảy .
“Vậy thì thử luôn !” Hạ Tầm Song nhấc cây cung của lên, dáng vẻ ngầu lòi ném về phía .
Lâm Vãn Niên rút tay khỏi túi, dễ dàng đón lấy cây cung, dùng tay còn nhận lấy mũi tên cô đưa.
Hạ Tầm Song lùi qua một bên, nhường chỗ cho , đó khoanh tay , vẻ mặt bình tĩnh mà ngầu.
Lâm Vãn Niên thẳng ở điểm bắn, tay trái cầm cung, tay đặt mũi tên lên, móc dây cung, nhắm thẳng hồng tâm buông tay.
Tiếp theo là một màn… sụp đổ tập!!!
Mũi tên bay nửa đường lao thẳng xuống đất, cắm “phịch” một cái vô cùng t.h.ả.m hại.
Mọi : “……”
Diễn !
chỉ im lặng diễn thôi!!
Giang Dã thấy cảnh , khóe miệng co giật mấy , trong lòng thầm khâm phục đúng là cao thủ!
Vì mục tiêu mà sẵn sàng hy sinh hết , diễn bằng cả mạng sống luôn !
Trên mặt Giang Dã to chữ “phục”, chỉ thiếu nước vỗ tay ngay tại chỗ.
Lâm Vãn Niên nghiêng đầu, mặt chút biểu cảm sang bên cạnh, ánh mắt dường như đang : “Không cô, .”
Hạ Tầm Song ho khẽ để xua bớt ngượng ngùng, vỗ mạnh lên vai :
“Ờ… cách mạng thành công, đồng chí còn cố gắng! Tin , bản đại thần chỉ dạy, đến một tiếng kỹ năng b.ắ.n cung của chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc!”
Sau đó, Hạ Tầm Song nắm lấy tay , kiên nhẫn dạy các động tác cơ bản.
Chỉ cần là mũi tên cô cầm tay b.ắ.n thì đều trúng hồng tâm, còn khi tự b.ắ.n thì… bay loạn như ruồi, mỗi mũi tên đều rơi xuống đất theo đủ kiểu khác .
Giang Dã và Quý Lâm bên cạnh xem mà dần dần tê liệt cảm xúc.
Không hổ danh ảnh đế!
Đến mức mà vẫn diễn !
Hạ Tầm Song thì chuyện, chỉ cảm thấy bản đang chìm trong dòng suy nghĩ sâu sắc…
Lúc mấy lời đó, đúng là cô quá coi thường trời đất .
Cô ngửa đầu, lấy khăn ướt đắp kín cả mặt thật sự dám nữa… thà thấy cho xong!
Giang Dã cũng nỡ tiếp, bèn đề nghị:
“Giờ cũng muộn , là… ăn tối nhé?”
(Trong lòng Giang Dã:)
Anh Niên, em xin đấy, tha cho chị Song của em ! Đừng tra tấn nữa!
“Để luyện thêm chút nữa, nhất định sẽ .” Lâm Vãn Niên vẫn nắm chặt cung, b.ắ.n tiếp như nhập.
Nghe thấy lời Giang Dã, Hạ Tầm Song gỡ khăn mặt xuống, liên tục gật đầu:
“ thấy đề nghị đấy. Dân lấy ăn trời, cũng đói . Chúng ăn , b.ắ.n cung để hôm khác nhé!”
Cô cam đoan sẽ nữa!!!