“Cái …” bọn đàn em liếc , ai dám động đũa khi Phong lão đại vẫn im lặng.
Chưa đợi lên tiếng, Dương Hựu Tình giành :
“Cái gì mà ‘cái ’ hả? Nhìn gì? Ba cực khổ nấu mì cho mấy đấy, thử xem ai dám ăn!”
Thấy cả đám vẫn đực như tượng, cô quát thêm một câu:
“Ngồi xuống hết cho !”
Phong lão đại thấy thế bèn khẽ hiệu, đám đàn em lập tức ngoan ngoãn tìm chỗ . Mười mấy chen chúc kín cả quán mì.
Dương Hựu Tình xoay bếp, bưng thêm một tô mì .
Ba Dương mở quán mì hơn mười năm, tay nghề dĩ nhiên chẳng tầm thường.
Mấy tên lưu manh ăn cảm thấy trong lòng nghẹn . Nhiều trong họ thậm chí còn học hết trung học cơ sở, bỏ học đường lăn lộn kiếm sống…
Ba Dương dường như hết tâm tư của bọn họ. Ông dùng khăn lau mồ hôi trán, nhẹ nhàng , giọng tự nhiên mà sâu lắng:
“Biết sai mà chịu sửa thì đều là đứa trẻ cả. Sau cố gắng ăn đàng hoàng, đừng để nhà vì các mà lo lắng, như thế là quý nhất .”
Nghe xong, Phong lão đại cúi đầu, vội vàng húp mì. Chẳng bao lâu , ăn sạch trơn cả tô, ngay cả nước dùng cũng chừa giọt nào.
Ăn xong, dậy, đến quầy tính tiền, ném xuống một xấp tiền tờ trăm nguyên mới tinh:
“Đây là tiền đền cho quán của ông.”
Nói xong, rút ví , lấy thêm năm trăm tệ đặt lên quầy:
“Còn đây là tiền mì.”
Làm xong tất cả, Phong lão đại bỏ , ngoái đầu .
“Khoan , cần tiền của !”
Ba Dương vội cầm tiền chạy cửa, nhưng ngoài phố chẳng còn thấy bóng dáng nữa.
Ông xấp tiền trong tay, khẽ thở dài:
“Đứa nhỏ …”
Lúc , ở một góc khuất, Phong lão đại đang dựa lưng tường, vành mắt đỏ hoe. Hắn ngửa đầu, chớp mắt liên tục, cố để nước mắt rơi xuống.
Không hiểu , chỉ bằng một hành động giản đơn của ba Dương, lòng như chạm đến nơi sâu nhất.
Trong quán, mấy tên đàn em thấy lão đại cũng vội vàng ăn nốt chỗ mì còn , đến hai phút , tất cả đều dậy.
“Cảm ơn! Mì của nhà cô thật ngon.”
Bọn họ cúi đầu chào Dương, chuẩn rời .
lúc đó, ba Dương bước , :
“Số tiền các mang về ! Quán sửa như cũ, cần bồi thường nữa.”
“Không , đây là tiền đền cho nhà bác, ông chủ nhận lấy ạ. Phong lão đại mà bọn cháu đem tiền về, chắc bọn cháu còn mạng !” Tên tóc vàng xong, liền cùng cúi đầu rời .
Dương Hựu Tình bên, khẽ lẩm bẩm:
“Thật bọn họ cũng đến mức tệ như mà.”
Cô nhún vai, hờ hững:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-215216-co-khong-bi-benh-chu-6.html.]
“Ba , đưa thì cứ nhận , thời buổi kiếm đám lưu manh còn chút lương tâm cũng hiếm lắm đó.”
“Con bé , con tưởng tiền dễ kiếm lắm ?” Ba Dương xấp tiền trong tay, vẻ mặt đầy trăn trở.
“Thôi, đợi gặp bọn họ thì trả cũng .”
Dương Hựu Tình lè lưỡi trêu cha, sang :
“Mẹ, lưng hôm nay thế nào ?”
“Tốt hơn nhiều , chắc vài hôm nữa là khỏi. Con gái , đừng suốt ngày lo lắng như thế, cứ như bà lão tám mươi tuổi .”
Dù miệng thì thế, nhưng trong lòng Dương ngập tràn niềm vui.
Hạ Tầm Song hiếm hoi ngủ nướng một chút. Khi tỉnh dậy, cô thấy điện thoại đoạn video Dương Hựu Tình gửi trong video, đám lưu manh tối qua từng cô dạy dỗ đang tất bật sửa sang quán mì nhà Dương.
“Coi như họ lời giữ lời” Hạ Tầm Song khẽ “hừ” một tiếng, đặt điện thoại xuống rửa mặt.
Khi cô xống áo xong và chạy xuống tầng , trong nhà chỉ còn dì Trần đang dọn dẹp ngoài dì ai khác.
Dì Trần thấy cô tỉnh vẫn im lặng việc, coi cô như tồn tại. Hạ Tầm Song cũng chẳng để ý, tự bếp, lục tủ lạnh lấy vài sợi mì khô, vài quả trứng và ít rau, tự nấu ăn.
Chừng mười phút , Hạ Tầm Song bưng một bát mì nghi ngút khói bước thì thấy dì Trần lưng, tay lén lén cầm điện thoại gửi tin thoại cho ai đó.
— “Ừ, Hạ Tầm Song bây giờ đang ở trong bếp nấu ăn, còn nấu gì thì rõ, xa nên thấy.”
Nghe tới đó, Hạ Tầm Song như cố ý, mạnh tay đá chiếc ghế bàn.
Dì Trần giật kinh hãi, điện thoại bật nhảy lên mấy mới lúng túng đỡ .
“Muốn đang nấu gì thì đến xem chứ! Có tội mà giấu? Hay là… bà sợ ?” Hạ Tầm Song xuống ghế, dì Trần với vẻ nghiền ngẫm.
Dì Trần ở nhà họ Hạ hơn mười năm, hầu như luôn về phía con Hạ Châu Ngữ, nên bản nguyên chủ cũng từng nhận ít cái liếc khó chịu từ bà.
Bị bắt quả tang lấy lòng , mặt dì Trần đỏ bừng, bà cố nở một nụ gượng để che giấu sự bẽn lẽn: “Không chuyện đó , chắc cô nhầm .”
Nếu là , dì Trần còn thể châm chọc thêm vài câu khi thấy cô. bây giờ cả nhà ai cũng Hạ Tầm Song đổi tính tình, dữ dằn hơn nhiều ngay cả Nhị tiểu thư và vợ chồng Hạ Vĩ Tài cũng cô bắt nếm đủ mùi nên dì Trần tuyệt dám gây hấn. Sợ cô nổi điên đ.á.n.h thật thì ?
“Hừ!” Hạ Tầm Song lạnh lùng bật một tiếng, ý định tiếp tục dây dưa với bà .
Cô tự hỏi cảm giác lập tức thấy lạ lạ!
Hoá từ sáng hôm qua đến giờ cô thấy bóng dáng Hạ Châu Ngữ . Hạ Tầm Song sẽ rảnh thì tới dạy dỗ cô , lẽ lời đó khiến Hạ Châu Ngữ sợ hãi mà trốn .
Chắc lúc nãy dì Trần đang nhắn tin cho Hạ Châu Ngữ…
“Họ cũng khôn đấy!” Mép Hạ Tầm Song khẽ nhếch lên một nụ mỉa mai. Cô sang dì Trần, thấy bà đang rón rén lẳng thì cô buông một câu nhẹ nhưng sâu: “Bà nhớ truyền cho Hạ Châu Ngữ dùm : đừng tưởng trốn là gì cô . Nếu tìm, bất cứ nơi nào đời trời góc biển cùng cũng tìm cô .”
Nhìn bộ dáng não của cô , Hạ Tầm Song đoán chín phần chín là Hạ Châu Ngữ đang chạy về chỗ Trần Cảnh Sơn.
“Vâng… ạ.” Dì Trần một nữa hoảng hốt, cứng đờ ôm đồ chạy khỏi đó.
Bà chạy thục mạng khỏi sân, thở hồng hộc ngoài ngõ: “Trời ơi! Hạ Tầm Song đúng là đáng sợ quá, giống như đầu mắt .”
Không , bà kể từng lời từng chữ Hạ Tầm Song cho Nhị tiểu thư mới yên.