Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 213 + 214: Cô không bị bệnh chứ? (4)
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:20:17
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đây, Dương Hựu Tình đang cầm chổi rượt đuổi một đám lưu manh chạy khắp sân, chạy mắng toáng lên:
“Có giỏi thì đừng chạy! Xem hôm nay đ.á.n.h c.h.ế.t bọn khốn các mới lạ! Dám tới tiệm nhà gây sự, các đúng là chán sống hả?!”
“Đừng đ.á.n.h nữa, xin cô đấy, đừng đ.á.n.h nữa mà!”
Một đám đàn ông to xác né kêu rống lên, dám thủ, cũng chẳng dám c.h.ử.i .
Có vài tên tối qua Hạ Tầm Song đ.á.n.h què một chân, giờ cà nhắc cà nhắc, chạy cũng chẳng nổi, đành Dương Hựu Tình túm ngay tại chỗ. Cô vung chổi lên, một trận quất tới tấp.
So với trận đòn tối qua, Dương Hựu Tình tay còn nhẹ hơn nhiều, nên bọn chúng thà cô đ.á.n.h còn hơn nếm độc thủ của Hạ Tầm Song.
“Dương tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm ! Hôm nay chúng đến gây chuyện , xin cô nương hạ thủ lưu tình, tha cho chúng một mạng !”
“ đúng, bọn thật sự ý gây sự!”
“Xin cô, đừng đ.á.n.h nữa, sai !”
Mấy tên đàn em đ.á.n.h đến còn sức phản kháng, chỉ xổm đất, tội nghiệp che đầu, mặc cho Dương Hựu Tình xả hết cơn tức lên họ.
“Các tưởng tin mấy lời vớ vẩn đó ?! Chuyện hôm qua các thương, còn kịp tính sổ đấy nhé!”
Dương Hựu Tình mắng xong, chống nạnh trừng mắt cả đám.
Nếu g.i.ế.c phạm pháp, e là cô vặn cổ từng đứa .
Tên tóc vàng thấy mấy em đ.á.n.h thê thảm, theo bản năng nuốt nước bọt cái ực, than:
“Phong lão đại, cô gái đáng sợ thật đấy! Sau chúng đừng dây phụ nữ nữa ?!”
Một là Hạ Tầm Song, một là Dương Hựu Tình hai phụ nữ đều dữ như hổ cái, mà khổ nỗi bọn họ đụng cả hai.
Phong lão đại thì gật đầu lia lịa, thấy đàn em ăn thêm một cú quất, liền nheo mắt, nỡ tiếp.
Cuối cùng, vẫn là ba Dương mặt, giật lấy cái chổi trong tay Dương Hựu Tình, lúc trận chiến hỗn loạn mới tạm dừng.
“Ba gì giành chổi của con? Hôm nay con nhất định cho bọn họ thế nào là lễ độ! Chúng tưởng nhà họ Dương dễ bắt nạt chắc?!”
Cô xong định giật cái chổi, nhưng ba Dương ném thẳng xa, thở dài giải thích:
“Thôi nào, xin ba xong, còn hứa sẽ bồi thường, sửa tiệm mì cho như cũ, nên ba mới tha cho họ đấy.”
“Ừ ừ ừ…” Đám lưu manh vội gật đầu lia lịa, hệt như gà mổ thóc.
Dương Hựu Tình thấy , giơ tay dọa một cái, ánh mắt cảnh cáo bọn họ manh động, đó bực bội :
“Ba tin họ thật đấy ? Ai bọn họ là là ma nữa!”
“Người! Chúng là , ma !” Một tên lí nhí đáp.
“Hừ!!”
Bản cô nương đương nhiên bọn họ là , chỉ là ví von thôi chứ!
“Suỵt… Ngồi yên đó, nhúc nhích!” Dương Hựu Tình quát, giọng đầy uy hiếp.
Tên bặm môi, mặt mày ủ rũ, ấm ức hỏi:
“Vậy đến bao giờ ạ? Chân tê hết …”
Hắn sang lão đại của , mong cứu vớt khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng Phong lão đại lập tức liếc sang chỗ khác, hắng giọng vài tiếng trớ :
“Ờ… hôm qua để ý nhỉ, cái sân cũng phết đấy chứ.”
Đám đàn em: “……”
Không cứu thì thôi, còn giả vờ mấy lời vớ vẩn đó chứ?!
Đôi mắt của Dương Hựu Tình lập tức liếc sang Phong lão đại, giọng mang theo gai nhọn:
“Đẹp thế mà cũng nỡ đập? Nhìn xem mấy phá nát nhà thành cái dạng gì !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-213-214-co-khong-bi-benh-chu-4.html.]
Đập phá nhà cô thì thôi , còn cô thương ở lưng tội đúng là thể tha thứ !
Phong lão đại tự sai, mím môi, dứt khoát im lặng, thêm lời nào.
Hừ, thèm chấp phụ nữ.
“Được , Tình Tình, con mau lên lầu quần áo ! Đừng để thấy chê .”
Ba Dương mở miệng hòa giải, khéo léo đuổi cô lên tầng, nếu thì chuyện chắc còn kéo dài đến tối.
Nghe lời nhắc đó, Dương Hựu Tình mới chợt nhớ vẫn đang mặc đồ ngủ! Cô liếc đám , lạnh giọng buông một câu dằn mặt mới lưng lên lầu:
“Tạm tha cho các !”
Sau khi Dương Hựu Tình rời , Phong lão đại cùng mấy đàn em liền gật đầu chào Dương. Trên mặt họ lộ rõ vẻ áy náy dù tối qua lúc đến đập quán, trong lúc xô đẩy, họ vô tình cô thương.
Mẹ Dương đám lưu manh mặt mũi còn bầm tím , trong lòng vẫn chút sợ hãi. Dù , cảnh tượng hỗn loạn tối qua vẫn còn hằn nguyên trong ký ức.
Bà khẽ kéo tay áo chồng, nép lưng ông.
Phong lão đại nhận nỗi sợ trong ánh mắt bà, liền sang quát đàn em:
“Còn đực đấy gì! Không định việc ?!”
“Rõ!!”
Theo lệnh , hơn chục lập tức tản bận rộn sửa cửa sổ, quét dọn, ai nấy đều việc nghiêm túc. Những chỗ hỏng cũng nhanh chóng tu bổ .
Thấy , ba Dương vỗ nhẹ lên mu bàn tay vợ, ý bảo bà yên tâm, xoay bếp của quán mì.
Đông , sức mạnh cũng nhiều. Chẳng mấy chốc, chỉ trong hơn nửa tiếng, quán mì và cả sân dọn dẹp sạch sẽ, khôi phục y nguyên như cũ.
Dương Hựu Tình xong quần áo xuống lầu, trong suốt quá trình, cô và chỉ bên xem, dần dần cô cũng bớt cảnh giác hơn.
Nhìn đám đang bận rộn, Dương Hựu Tình liền giơ điện thoại lên video:
“Song Song , xem , đây chính là đám lưu manh hôm qua tới đập quán mì đấy! Hôm nay mặt trời chắc mọc từ phía tây , bọn họ dậy sớm đến đây việc cho tớ nè.”
Ống kính lia đến Phong lão đại, vẻ mặt lập tức cứng đờ, đó vội vàng giơ tay che mặt .
Trong lòng thầm rên rỉ:
“Cái cô còn video gửi cho con ác ma nữa ? Chẳng lẽ đêm qua bọn đ.á.n.h còn đủ t.h.ả.m ?!”
“Tránh , tránh !” Dương Hựu Tình ghét bỏ đẩy . Thật cô cố tình , chỉ là máy xoay đến chỗ đó thôi, thế mà cũng tránh gì chứ…
Phong lão đại: “????”
Cô , tay còn xăm hai con rồng dữ dằn lắm đấy?!
Thời nay là thời nào , ai cũng dám hô tránh ?!
Dương Hựu Tình phớt lờ vẻ mặt tối sầm của , bước qua hướng ống kính sang khác:
“Vẫn là trai trông còn ưa một chút, chỉ tiếc là mái tóc vàng chóe giảm giá trị nhan sắc mất .”
Người cô chỉ đích danh tóc vàng ngượng một cái ống kính, cúi đầu tiếp tục việc.
Khi việc sắp tất, ba Dương từ trong bếp , tay bưng khay bốn bát mì nóng hổi:
“Các việc vất vả , ăn tạm bát mì lót !”
Cả đám sững sờ.
Còn mì để ăn nữa ?
Liệu ăn đấy?!
Mấy tên lưu manh , cuối cùng tất cả đồng loạt dồn ánh mắt về phía Phong lão đại.