Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 191 + 192: Chẳng phải tôi cũng là vì anh sao (4)
Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:10:40
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị Tình, … xong ! Có một đám mặt mày hung dữ kéo đến quán gây sự, bây giờ đang đập phá đồ đạc trong tiệm! Chị mau về !” Giọng Tiểu Đinh gấp gáp vang lên trong điện thoại.
Nghe đến đây, Dương Hựu Tình lập tức “vụt” phắt dậy khỏi ghế, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt:
“Em gì cơ?”
“Chị Tình, em thêm nữa, bên loạn quá !” dứt lời, đầu dây bên ngắt máy.
Hạ Tầm Song thấy sắc mặt cô bạn bỗng chốc trắng bệch, liền hỏi theo bản năng:
“Có chuyện gì ?”
“Không , Tiểu Đinh gọi tới đến quán phá phách, chúng về ngay!” Dương Hựu Tình cuống quýt chộp lấy chiếc túi xách, chẳng buồn quan tâm vết thương tay còn xử lý xong, liền lao ngoài.
Hạ Tầm Song thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Mười mấy phút .
Hạ Tầm Song lái xe đưa Dương Hựu Tình trở về quán mì. Xe dừng , hai vội vã chạy ùa trong.
Lúc , quán mì đập phá tan tành, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi, đất bừa bộn đến mức còn chỗ đặt chân.
Vừa bước , Dương Hựu Tình thấy đang ghế, hai tay ôm lưng kêu “ôi ôi” từng tiếng, còn ba Dương thì cạnh xoa bóp cho bà. Hai nhân viên nhỏ thì đang lúng túng dọn dẹp đống hỗn độn trong tiệm.
“Mẹ, ?” Dương Hựu Tình lo lắng hỏi, giọng đầy sốt ruột.
“Tình… Tình Tình ! Sao con về đột ngột thế ?” sắc mặt Dương thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, hiển nhiên ngờ cô về lúc .
Tiểu Đinh , rụt cổ , lí nhí như một đứa trẻ phạm :
“Là… là con gọi điện cho chị Tình đó, Dương.”
“Cái thằng , chị con bận việc lắm, gọi cho nó gì, chẳng khiến nó thêm lo !” bà Dương xong, đau đến mức khẽ rên một tiếng “ôi da”.
Lúc , Hạ Tầm Song cũng bước . Dưới chân là mảnh kính vỡ, mỗi bước đều phát tiếng “rắc rắc” rợn .
Nhìn quán mì mắt chẳng khác nào đống hoang tàn, giữa nền nhà vương vãi bàn ghế gãy nát, Hạ Tầm Song khẽ nheo mắt, hàng lông mày nhíu chặt .
Rất !
Phá nát studio của cô vẫn đủ, giờ còn dám đến đập luôn quán của ba Dương Hựu Tình.
Khóe môi Hạ Tầm Song khẽ cong lên, nụ lạnh lẽo dần lan rộng. Trong mắt cô, sát khí từng đợt cuộn trào.
“Song Song, con cũng đến !” Dương gọi một tiếng.
Nghe , Hạ Tầm Song tạm thu khí lạnh quanh , khẽ gật đầu:
“Vâng, ba Dương Dương.”
“Mẹ, thương ở , để con xem.” Dương Hựu Tình đặt túi xách xuống bàn, vội bước tới kiểm tra.
“Mẹ , chỉ trẹo lưng một chút thôi.” Dương xua tay, cố nặn nụ nhẹ, sang chồng dặn dò:
“Trễ thế , chắc mấy đứa nó cũng ăn gì, ông nấu chút mì cho tụi nhỏ .”
“Được , ngay.” ba Dương định xoay bếp thì Hạ Tầm Song vội ngăn :
“Ba Dương, khỏi phiền ạ. Lát nữa con đưa cả nhà ngoài ăn món ngon.”
Mẹ Dương lúc mới để ý đến vết thương tay con gái, liền hỏi dồn:
“Tình Tình, tay con thế ?”
Dương Hựu Tình sững vài giây, vội tìm cớ:
“Con… cẩn thận té một cái thôi, chỉ trầy da chút xíu, con xử lý , đừng lo.”
Cô thật sự dám chuyện suýt xe đ.â.m ban nãy —
sợ rằng nếu để họ , chắc cả hai ông bà sẽ hoảng hốt đến mất ăn mất ngủ mất thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-191-192-chang-phai-toi-cung-la-vi-anh-sao-4.html.]
Tên Bành Kim Long thật sự quá độc ác! Người vẫn “họa nên liên lụy đến nhà”, trả thù hai họ thì thôi , mà còn dám đến quán mì của ba Dương gây rối, đúng là hổ, chẳng còn chút nhân tính nào!
Thật là điều, chẳng giữ chút đạo lý giang hồ nào cả!
Quả nhiên là loại chẳng gì.
“Con cũng quá bất cẩn , chú ý hơn đấy, ?” Mẹ Dương tin lời cô .
“Được , , cứ lo lắng quá thôi.”
Dương Hựu Tình khẽ vén áo lên, phát hiện vùng eo phía bầm tím một mảng lớn, lẽ là do lúc bọn họ đẩy ngã mà thành.
Ánh mắt cô tràn đầy xót xa, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ, xen lẫn cảm giác bất lực sâu sắc.
Bành Kim Long là doanh nhân tiếng ở Nam Thành, còn cô thì chẳng quyền thế chỗ dựa nào, e rằng , chỉ thể nuốt giận mà chịu thiệt.
Dương Hựu Tình giận đến mức suýt nghẹn thở.
Ba Dương dường như thấu nỗi lo lắng của hai , ông trầm giọng :
“Đừng lo nữa, chúng báo cảnh sát . Họ cũng tới trích xuất camera trong quán, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ bắt đám côn đồ đó, để chúng chịu trừng phạt của pháp luật.”
“Để pháp luật trừng phạt ? Sợ là vẫn còn quá nhẹ với bọn họ.”
Đôi mắt Hạ Tầm Song khẽ nheo , ánh trở nên sắc lạnh. Trong đầu cô tính toán riêng.
Sau đó, cô sang với Tiểu Đinh:
“Tiểu Đinh, hai em đưa ba Dương ăn chút gì . Tiền chị chuyển . Còn chị và Dương sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”
“Vâng, ạ.” Tiểu Đinh lập tức buông việc đang dở tay.
“Không cần đến bệnh viện ,” Dương vội “Ở nhà còn t.h.u.ố.c trị bầm tím, bôi một chút là , khỏi tốn tiền.”
Lời còn dứt thì lập tức ba ba Dương, Dương Hựu Tình và Hạ Tầm Song đồng thanh phản đối:
“Không !”
Bị ba hợp sức “ép”, Dương chỉ bật :
“Thôi thôi, các con gì cũng , chịu thua , viện là viện!”
Thế là, Hạ Tầm Song và Dương Hựu Tình cùng Dương đến bệnh viện.
May mà giữa trưa bệnh viện xe đẩy bán cơm, ba tạm ăn chút cho qua bữa.
Khi chuyện giải quyết xong, là ba giờ chiều.
Mẹ Dương vì đau lưng nên đưa phòng nghỉ ngơi.
Quán mì, trừ những khung cửa sổ và vật dụng đập hỏng, còn bàn ghế cơ bản dọn dẹp tạm .
Hạ Tầm Song và Dương Hựu Tình xuống, kể đầu đuôi sự việc cho ba Dương .
Nghe xong, gương mặt hiền hậu của ông thoáng phủ đầy lo lắng:
“Cũng tại ba vô dụng, chẳng giúp gì. nếu Bành Kim Long còn dám trả thù các con, thì dù liều mạng , ba cũng sẽ bảo vệ hai đứa.”
Ngừng một chút, ông thêm:
“Còn chuyện , tuyệt đối đừng cho con , tránh để bà lo sợ cả ngày.”
“Con hiểu ạ.” Dương Hựu Tình gật đầu.
lúc hai cha con đang ủ rũ, Hạ Tầm Song khẽ mở miệng:
“Chuyện … tớ sẽ tự giải quyết.”
Nghe đến đây, Dương Hựu Tình như sực nhớ điều gì đó.
Cô lập tức một câu, kéo tay Hạ Tầm Song chạy lên lầu:
“Ba, con chút chuyện cần riêng với Song Song!”