Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 171 + 172: Tôi mê hoặc anh lúc nào? (5)

Cập nhật lúc: 2025-10-05 02:28:58
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bốn chữ “Niên thần ca ca” cô cố tình nhấn nặng.

 

Khi chuyện, Hạ Tầm Song còn dùng tay chống lên bức tường lưng , với tư thế “vách đông” bá đạo, thẳng thừng dồn giữa và tường.

 

Khung cảnh , chút hương vị của mấy màn “tổng tài bá đạo vách đông” trong phim, chỉ là vị trí đảo ngược.

 

lúc , bên ngoài chầm chậm một chiếc xe chạy ngang, một luồng ánh sáng chiếu , khiến con hẻm tối tăm bỗng sáng lên đôi chút.

 

Dưới ánh sáng mờ , Lâm Vãn Niên rõ khuôn mặt mang chút ngông nghênh mà lém lỉnh mắt, vẻ nghịch ngợm như mũi tên b.ắ.n trúng tim , khiến ánh mắt cô dần trở nên nóng rực.

 

Còn Hạ Tầm Song, ngẩng đầu chằm chằm chiếc yết hầu gợi cảm của đang chuyển động lên xuống, trong đầu liền hiện lên vài hình ảnh dành cho thiếu nhi.

 

Mẹ kiếp, đàn ông đúng là phạm tội quyến rũ mà!

 

Cô thầm c.h.ử.i một câu, cũng bất giác nuốt nước bọt, đó vội vàng ngăn dòng suy nghĩ trong đầu .

 

Hạ Tầm Song ơi Hạ Tầm Song, mày đang nghĩ cái gì thế hả? Cho dù thèm khát đến thì cũng chỉ thích đàn ông thôi mà!

 

Vô dụng thật!

 

Vẻ mặt cô cứng , chớp mắt mấy cái, ngượng ngùng rụt tay đang chống tường về.

“À… cái đó… chỉ đùa thôi mà.”

 

Nói xong, cô gượng mấy tiếng để che giấu sự lúng túng.

 

“Chúng ở đây cũng đủ lâu , chắc mấy cô học sinh đó cũng về nhà mách . nghĩ… nên thôi.”

 

Cô cố tình đổi chủ đề, định xoay rời thì Lâm Vãn Niên bỗng kéo cô

 

“Cẩn thận!”

 

“Hả?” Hạ Tầm Song ngẩn , hiểu định gì.

 

“Trên tường một cái đinh gỗ.” Anh thở dài, may mà kéo cô kịp, nếu đầu cô va .

 

Theo hướng chỉ, cô sang quả thật một cây đinh gỗ cắm tường, chắc dùng để treo đồ.

 

Cô suýt nữa hiểu lầm định !

Xấu hổ c.h.ế.t mất!

 

“Ha ha… nhà cũng thật là, đóng cái đinh gỗ ở đây, sợ đ.â.m .”

gượng vài tiếng, giả vờ thản nhiên tránh xa cái đinh, bước ngoài.

 

Lâm Vãn Niên bóng lưng như đang trốn chạy của cô, khẽ bật , đó cũng theo.

 

Hai đến bãi đỗ xe ngoài trời, Ninh Trạch đang trong xe mải mê chơi game, nhận Lâm Vãn Niên .

 

“Đánh ! Đánh ! Mấy đồng đội ngu như heo thật sự chịu thua !”

 

Cửa xe khóa, Lâm Vãn Niên vòng qua bên ghế lái, gõ nhẹ lên cửa sổ.

Ninh Trạch ngẩng đầu lên, thấy là thì giật , vội cất điện thoại, mở khóa, nhanh chóng xuống xe.

 

“Anh Niên, về !”

 

Thấy Hạ Tầm Song ở bên , Ninh Trạch liền vui vẻ chào hỏi:

“Chị Song, chào chị! Lại gặp ạ!”

 

Trợ lý của Lâm Vãn Niên đúng là một fan nhỏ của cô.

 

Hạ Tầm Song khoanh tay, nhướn mày đáp một cái.

 

“Để chìa khóa xe , tự lo .”

 

Nói xong, kịp để Ninh Trạch phản ứng, Lâm Vãn Niên sang cô:

“Lên xe .”

 

Thấy Hạ Tầm Song định mở cửa để , liền thêm:

“Ngồi ghế .”

 

Chậc… yêu cầu nhiều thế, mà chẳng như chứ?

 

Hạ Tầm Song bĩu môi tỏ vẻ phục, nhưng cuối cùng vẫn lời, ngoan ngoãn ghế phụ phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-171-172-toi-me-hoac-anh-luc-nao-5.html.]

 

Lâm Vãn Niên cũng cúi ghế lái, đóng cửa xe , khởi động động cơ. Chiếc xe nhanh chóng nhập dòng xe đông đúc đường.

 

Ninh Trạch thì ngây tại chỗ, theo bóng đuôi xe dần khuất khỏi tầm mắt, miệng há hốc thành hình tròn, kinh ngạc lẩm bẩm:

“Không chứ… bỏ đây thật luôn ?”

 

Cậu lập tức rơi trạng thái “gió thổi rối tung tóc, lòng cũng loạn”.

 

Trong xe im lặng đến đáng sợ.

Từ khi lên xe, cả hai ai mở miệng câu nào.

Chỉ Lâm Vãn Niên thỉnh thoảng lén liếc sang Hạ Tầm Song mấy qua khóe mắt.

 

“Cô định tiếp theo?” Anh đột nhiên hỏi.

 

Chuyện Hạ Tầm Song đ.á.n.h ở khách sạn, sơ qua, liên quan đến gia đình cô.

 

Nghe hỏi, Hạ Tầm Song khẽ nhướn mày, “Tất nhiên là về nhà , chẳng lẽ còn thể nữa?”

 

“Đến chỗ !” Lâm Vãn Niên buột miệng .

 

Khi bắt gặp ánh mắt tròn xoe, đầy kinh ngạc của cô, mới nhận lời sai sai, dễ khiến hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích:

“Không ý đó. Tối nay Quý Lâm đang ăn ở khách sạn Tứ Quý, với về chuyện của cô.”

 

Thì .

 

Cô vốn còn thấy kỳ lạ, đột nhiên đến tìm , hóa là vì “chiến tích vĩ đại” của cô ở khách sạn.

 

Chỉ là… đến đây là vì lo lắng cho cô, vì lý do nào khác?

 

Khi cô còn đang suy nghĩ, giọng vang lên:

“Nếu cô chỗ nào để , thì qua chỗ . Phòng ở đó nhiều, hơn nữa Giang Dã ở ngay cạnh, cô cần lo sẽ gì cô.”

 

Nghe xong, Hạ Tầm Song “phụt” tiếng:

“Anh còn thể chứ! Nếu lo, thì nên lo là Giang Dã mới đúng ha!”

 

Lâm Vãn Niên: “???”

 

Gì cơ? Anh hiểu cô đang gì.

 

Thấy ngơ ngác, Hạ Tầm Song còn tưởng ngại ngùng, liền vỗ vai :

“Yên tâm , sống ở thế kỷ 21, tư tưởng hiện đại, hề định kiến . Vì tình yêu trong lòng, cố lên nhé, bạn!”

 

Nói xong, cô còn nhẹ nhàng vỗ vai mấy cái.

 

Lâm Vãn Niên: “???”

 

Cái gì với cái gì thế ?

Càng càng thấy rối tung đầu…

 

Xe chạy đến gần một khu dân cư, Lâm Vãn Niên bỗng tấp xe lề, ném một câu:

“Cô chờ một lát!”

Nói tháo dây an , bước xuống xe.

 

Vài phút , , trong tay cầm theo một túi giấy màu nâu.

 

Vừa xe, bật đèn trong xe lên bắt đầu lục lọi trong túi.

 

Hạ Tầm Song tuy thắc mắc nhưng hỏi.

lúc đó, điện thoại cô vang lên liên tục mấy tiếng “ting”.

 

Cô lấy xem, là tin nhắn của Dương Hựu Tình.

 

【Dương Hựu Tình】: Song Song, đang ở thế?

 

【Dương Hựu Tình】: Vẫn đang ở cùng Niên thần ca ca ?

 

【Dương Hựu Tình】: Tối nay qua ở cùng ?

 

【Dương Hựu Tình】: À đúng , chuyện xảy ở khách sạn hôm nay video đăng lên mạng đó.

 

Có lẽ Dương Hựu Tình sợ cô chỗ để , hoặc sợ nếu cô về nhà sẽ xảy chuyện gì nữa.

 

 

Loading...